Review Thanh Chắn Cửa, Chắn Cầu Thang... Có hữu ích không?
https://www.youtube.com/watch?v=7AB9DyIKU18
#ThanhChanCua #ThanhChan #Shopee #Review
「thanh chắn cửa không khoan」的推薦目錄:
- 關於thanh chắn cửa không khoan 在 KTheme - Tổng hợp thủ thuật Facebook 的最佳解答
- 關於thanh chắn cửa không khoan 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
- 關於thanh chắn cửa không khoan 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
- 關於thanh chắn cửa không khoan 在 Chặn cửa không cần khoan đục, giao hàng tận nơi - Facebook 的評價
- 關於thanh chắn cửa không khoan 在 Review Thanh Chắn Cửa, Chắn Cầu Thang... Có hữu ích ... 的評價
thanh chắn cửa không khoan 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
Phần 9 và 10 kể chuyện về Nhà thơ 16 vợ
Phần 9: Chuyện tình sét đánh với cô gái đẹp như diễn viên điện ảnh
Sau khi bị Lương tóm sống vụ cưới chui với Tú, Lương đã bắt tôi về Sặt mở xưởng mộc. Ngay từ đầu, tôi đã nói với Lương rằng, tôi không có tình yêu với Lương, nhưng tôi coi Lương là bạn, là chị, là mẹ, là bà. Lương rất quan trọng với tôi, nuôi nấng con tôi, quản lý kinh tế giúp tôi. Chính vì thế, không yêu Lương, nhưng tiếng nói của Lương rất có trọng lượng với tôi.
Năm 1993, tôi bán nhà ở Sài Đồng được 8 chỉ vàng, đúng bằng cái tủ 3 buồng. Tôi mở xưởng mộc ở nhà Lương dưới Hải Dương. Như đã nói ở phần trước, về ở với Lương, tôi đoạn tuyệt với thơ ca, hò vè, rượu chè. Tôi đã có 2 năm trong sạch, không làm bài thơ nào, không gặp bạn thơ nào. Hai năm ấy tôi tập trung làm ăn, tuyển thợ, dạy nghề mộc. Tôi có phương pháp dạy rất khoa học, nên học trò học rất nhanh. Em nào thông minh chỉ học 6 tháng đã làm được nghề, kiếm được tiền, được tôi trả lương. Em nào tiếp thu chậm thì cũng chỉ mất 1 năm. Đến bây giờ, ngày Tết, đám học trò vẫn mang quà đến biếu bà Lương. Thầy của chúng thì chúng chả biết bây giờ ở đâu, còn sống hay đã chết.
Ở Sặt, tôi cùng học trò vác đất lấp ao hoang được 1 sào để mở xưởng. Thế nhưng anh trai Lương và ông chú tìm đến đòi chia đất. Thấy họ tham lam, chán quá, tôi giải tán đám học trò, chuyển xưởng về nhà ở làng Khoan Tế (Gia Lâm). Tôi tuyển mấy đứa trong làng để dạy, vừa có học sinh vừa có người giúp việc.
Một ngày mùa thu năm 1995, tôi phóng xe máy về Mỹ Hào tìm tuyển thợ. Đi đường 5, đến xã Phùng Chí Kiên, không biết làng Bùi ở đâu. Thấy một phụ nữ đi xe đạp, tôi lái xe chậm lại để hỏi:
- Em ơi, cho anh hỏi làng Bùi ở đâu?
- Anh về nhà ai?
- Anh đi tuyển thợ.
- Vậy đi cùng em. Em cũng ở làng Bùi.
Tôi đi chậm rãi, thong dong cùng nàng. Đi khoảng 4km thì rẽ vào làng. Vừa đi, chúng tôi vừa nói chuyện, tìm hiểu sơ qua về nhau. Em giới thiệu tên tên Tuyến, là công nhân xí nghiệp gạch Kênh Cầu. Tuyến sinh năm 1969, cao khoảng 1,7m. Tôi chỉ cao quá mang tai em một chút. Tuyến trẻ, xinh, da trắng, cao ráo, chân dài, dáng chuẩn, mặc áo phông và quần bò bó. Trông Tuyến như diễn viên điện ảnh, chứ không ai tin em lại là công nhân máy gạch. Chỉ gặp mấy phút, song tôi đã bị tiếng sét ái tình của Tuyến đánh trúng tim. Mấy năm chăm chỉ làm mộc, không làm bài thơ nào, quyết chí cai thơ, giờ thơ cứ tuôn ra ào ạt. Tôi đã gặp được nàng thơ của mình.
Tôi rơi vào trạng thái tương tư thực sự. Chẳng muốn làm việc gì, cứ ra quẩn vào quanh, đầu óc như trên mây. Hình ảnh Tuyến cứ ám ảnh trong đầu. Tôi bỏ việc tìm đến xí nghiệp Kênh Cầu ở xã Nghĩa Trụ (Văn Giang, Hưng Yên) để dò hỏi thực hư. Không ngờ ở xưởng có một cô tên là Tuyến thật. Tôi ngồi chờ ở cổng xí nghiệp, chờ tan ca. Tôi nhận ra Tuyến trong đám công nhân nói cười ríu rít. Tuyết xinh đẹp, nổi bật, cao hơn các bạn một cái đầu. Chính xác là Tuyến mà tôi gặp khi về làng Bùi tuyển thợ. Tôi hoa mép múa môi tán tỉnh, nhưng Tuyến chỉ hồn nhiên, vô tư, không để ý đến tình cảm của tôi. Tuyến tiếp tôi như người anh và giới thiệu với mọi người là anh kết nghĩa.
Vài lần gặp, thân thiết, Tuyến tâm sự về hoàn cảnh gia đình. Tuyến quê ở xã Bạch Sam. Bố chết năm trước, mẹ chết năm sau. Trong họ nhiều người chết trẻ. Tuyến có 2 chị gái, đều đã lấy chồng. Không có nơi nương tựa, Tuyến ở cùng chị cả và anh rể. Ông anh rể là thương binh, tính nết hâm hấp, suốt ngày rủa Tuyến “đĩ thõa, chỉ giỏi giai gái, chó nó lấy”. Thanh niên trong vùng đều sợ Tuyến, vì gia đình Tuyến có nhiều người chết trẻ, chết bất đắc kỳ tử. Họ nghĩ gia đình Tuyến bị giời hành, thánh vật. Không có ai dám hỏi, anh rể đã ép lấy thằng lùn, mắt toét, người nhà với lão, chuyên soi ếch nhái kiếm sống. Tuyến không thích, nhưng nhà trai mang lễ đến, lão cứ nhận. Vậy là Tuyến bị mang tiếng đã ăn hỏi. Chán đời, Tuyến bỏ nhà lên xưởng ở.
Tôi tán tỉnh, tấn công, song Tuyến không siêu lòng, làm tôi buồn chán. Suốt ngày tôi chỉ uống rượu, thơ thẩn và làm thơ:
“Em ơi em quá diệu kỳ
Dáng em lấp lánh như vì sao mai
Yêu em yêu những tương lai
Mộng mơ mơ mộng canh dài mộng mơ
Ngày ngày ra ngẩn vào ngơ
Hồn buồn ngao ngán chỉ mơ gặp nàng
Phải chăng đây mối tơ lòng
Duyên anh đã bén duyên nàng nàng ơi
Nàng ơi sầu nát hồn tôi
Mộng mơ mơ mộng rối bời tương tư”
(Bài Tặng Tuyến – Nguyễn Đăng Hành)
Rồi thì:
“Gặp em mới buổi hôm nào
Lỡ in bóng dáng em vào tim anh
Mộng mơ thao thức tàn canh
Em ơi xin được xây thành bến yêu
…
Cuộc đời toàn những cay đau
Hồn tan mộng nát những sầu cùng bi
…
Mơ sao nên vợ nên chồng
Để ta tát cạn biển Đông phen này
Dẫu rằng trắc trở chua cay
Em ơi anh nguyện đêm ngày thờ em…”
(Gặp em – tập Thơ Hỏi, NXB Lao động)
Tôi chép hai bài thơ “Tặng Tuyến” và “Gặp em” rồi cho vào phong bì, đóng hộp lại, mang đến xí nghiệp Kênh Cầu, gọi Tuyến ra bảo:
- Anh tặng em món quà đặc biệt. Sau 3 ngày em mới được mở. Nếu yêu anh thì trả lời anh, còn đến với thằng lùn soi ếch thì tùy em.
- Em rất thích anh. Anh đẹp trai, thông minh, giỏi giang, cái gì cũng biết. Nhưng gia đình em lại nhận lễ ăn hỏi của thằng lùn rồi. Giờ mà lấy anh thì không còn mặt mũi nào về quê nữa. Nói thật với anh, trong công ty cũng có người thích em. Em cũng xiêu lòng. Nhưng khi gia đình họ biết em đã ăn hỏi thì họ hắt hủi. Bố mẹ anh ấy nói xấu em, em tự ái nên cũng cắt luôn. Nếu lấy anh thì cũng khó cho em lắm. Anh già hơn em nhiều quá. Anh lại đã có vợ, dù vợ bỏ đi, nhưng anh còn có con, em sợ lắm. Em bất tài, công việc không tốt, sao nuôi được con anh nên em cũng không dám đến với anh.
Mấy ngày sau, không thấy Tuyến trả lời. Ngày nào tôi cũng tương tư. Tôi làm mấy chục bài thơ gửi qua đường bưu điện cho Tuyến.
Ba tháng sau, khoảng 11 giờ trưa, Tuyến đạp xe đến tận nhà tôi. Tuyến bảo: “Thư em không biết viết, thơ càng không hiểu, nên em chủ động đạp xe lên gặp anh để nói chuyện”. Tôi đóng cửa xưởng mộc, giải tán phó nhỏ. Tôi và Tuyến nấu nướng, ăn uống. Ăn xong, Tuyến nói rõ tâm sự với tôi như lần gặp trước. Tuyến sợ chênh lệch tuổi tác, sợ tôi đã có vợ, có con, không đảm đương được. Tuyến từ chối lấy tôi. Tuyến về, tôi lại thất tình, lại tương tư trong rượu và thơ. Những vần thơ tha thiết, đắm say, đau đớn liên tiếp “bay” đến xí nghiệp gạch Kênh Cầu.
Thời gian sau, Tuyến lại đạp xe lên. Tuyến nói: “Em sẽ đồng ý lấy anh, nhưng phải tổ chức cưới xin thực sự. Anh phải có 2 ô tô đón em, cho cả làng biết. Hoa hoét anh phải sắm sửa đầy đủ, quy mô như những đám cưới khác. Trước khi cưới phải đăng ký kết hôn, phải dạm ngõ, ăn hỏi. Anh sắm áo cưới cho em, áo vest cho anh”.
Những yêu cầu của Tuyến đưa ra quá khó với hoàn cảnh lắm vợ, đông con của tôi. Tuy nhiên, tôi không suy nghĩ nhiều, mà gật đầu bừa bãi đồng ý. Tôi tính sẽ lấy Tuyến là người cuối cùng, sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn với Lụa rồi đăng ký kết hôn đàng hoàng với Tuyến và không còn mơ mộng gì nữa. Thấy Tuyến xinh đẹp, tử tế, ngoan ngoãn, nên cả họ tôi đều ủng hộ, đồng ý. Riêng mẹ tôi thì vẫn nhất quyết phản đối. Bao năm đã trôi qua, tôi đã dăm lần bảy lượt cưới vợ, nhưng bà vẫn chỉ coi Lụa là con dâu duy nhất. Bà không chấp nhận ai. Bà chửi ráo, tìm cách phá.
Tuyến nhận lời, vài hôm sau, tôi tiến hành dạm ngõ và ăn hỏi một cách thần tốc. Đoàn ăn hỏi của chúng tôi toàn nhà thơ, nhà văn, ai cũng phong độ, hào hoa, ăn nói bốc giời. Lễ dạm ngõ rất to, nhà trai phát biểu long trọng. Hai bên bàn bạc và thống nhất ngày cưới. Gia đình nhà gái nhận trầu cau vui vẻ thoải mái.
Sau lễ ăn hỏi, Tuyến lên nhà tôi nhiều lần. Cứ chiều thứ 7, tôi đón Tuyến ở cổng xí nghiệp. Chúng tôi ở với nhau. Đêm chủ nhật mới chở tuyến về cơ quan. Đoạn đường từ nhà tôi về xí nghiệp của Tuyến chỉ hơn 10 cây số, mà chúng tôi đi từ 7 giờ tối đến 2 giờ sáng mới tới nơi. Hai đứa cứ đạp xe một đoạn lại chui vào vườn ngô, bờ tre, bãi cỏ “tâm sự”. Cũng vì chúng tôi không giữ được nên Tuyến có chửa. Đám cưới sắp thành, thì mối họa xảy ra…
(Còn nữa)
Phần 10: Cưới trượt vợ đẹp
Sau khi tổ chức lễ ăn hỏi, thi thoảng Tuyến lại đạp xe từ xí nghiệp về ở với tôi tại căn nhà do bố mẹ tôi xây cho ở làng Khoan Tế (Đa Tốn, Gia Lâm, Hà Nội). Tôi đã chuyển xưởng mộc về đây, quyết tu chí làm lại cuộc đời. Mong muốn của tôi là tập trung phát triển nghề mộc, kiếm một cô vợ đảm để sống một cuộc đời có ý nghĩa. Tuyến chính là lựa chọn cuối cùng của tôi. Những đám cưới trước, cả họ đều phản đối, thì đám cưới này cả họ vui vẻ, hể hả. Mọi người họp bàn, tìm cách tổ chức một đám cưới đúng nghĩa, để tôi có một gia đình thực sự. Duy chỉ có mẹ tôi thì vẫn nhất mực phản đối. Tuy nhiên, cô bác, chú thím sẵn sàng thay mẹ tổ chức cưới xin cho tôi. Vì vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Vì Tuyến là gái chưa chồng, lại còn trẻ, nên chắc chắn không chấp nhận một người lắm vợ như tôi. Tuyến đề nghị tôi phải giấu nhẹm chuyện bị mẹ phản đối với những người trong gia đình Tuyến. Sau này, sự việc có vỡ lở thì cũng là sự đã rồi, chẳng làm gì được nữa. Do chúng tôi không giữ gìn được, nên ngày cưới chưa đến, thì Tuyến đã mang bầu. Hai chúng tôi đều rất yêu thương nhau, xác định gắn bó với nhau, nên thay vì lo lắng tội “ăn cơm trước kẻng”, thì lại vui mừng.
Ngày cưới sắp đến, thì tại nhà anh rể và chị gái của Tuyến xuất hiện một người đàn ông. Anh này tên là Soạn, là cán bộ to của ga Long Biên, hơn Tuyến gần chục tuổi. Anh này về ra mắt họ hàng và tuyên bố rằng, anh chính là con riêng của bố Tuyến, tức anh em cùng cha khác mẹ với 3 chị em Tuyến. Bố mẹ Tuyến đều đã mất sớm, không lấy người đối chứng, nhưng những gì anh ta nói, cùng với bộ mặt như lột của ông bố, thì ai cũng tin chắc chắn đó là con riêng của bố Tuyến. Với lại, nếu điều đó không phải sự thật, thì chẳng có kẻ quan chức sống ở phố xá nào tự nhiên về vùng quê nghèo nhận anh em. Đen đủi là anh này lại biết sơ sơ về tôi và Lụa, người vợ đầu của tôi. Anh ta đã về nhà Lụa điều tra và phát hiện tôi chưa bỏ được Lụa, vẫn còn đăng ký kết hôn. Một ngày, Tuyến chạy lên gặp tôi bảo: “Nguy rồi anh ơi! Anh Soạn biết rõ hoàn cảnh của anh rồi. Anh ấy họp gia đình yêu cầu tổ chức một cuộc gặp mặt ở nhà trai, coi như tìm hiểu gia cảnh, nhà cửa”. Trong hoàn cảnh đó, tôi đành phải chấp nhận. Không còn cách nào khác. Tôi chuẩn bị một đoàn đón tiếp long trọng. Mẹ tôi không đến nên thay bằng mấy bà bác. Bố tôi mất, thì có mấy ông chú, mấy ông bác đón tiếp thay. Tôi sắp xếp đâu ra đấy. Mọi người đều vui vẻ nhận lời.
Theo lịch trình, 9 giờ sáng, họ nhà gái tìm lên. Gần đến 9 giờ, mà không thấy mấy ông chú, ông bác, bà thím đến. Tôi cuống cuồng đi tìm, người thì cáo bận, người phải đi gặt, người cáo ốm. Ông chú còn giả vờ say rượu, lay mãi không dậy được. Chỉ có 2 bà bác đến. Hai bà run cầm cập, mặt mũi nửa khóc, nửa cười. Lúc đó, tôi mới biết, tối hôm trước mẹ tôi gặp từng người chửi bới. Bà cấm mọi người tham gia vào đám cưới của thằng Hành. Nếu ai giúp nó, thì bà sẽ đến tận nhà rủa cho cả nhà chết thảm. Hai bà bác vừa sợ mẹ tôi, lại vừa sợ tôi đi lừa con nhà lành, nên mặt mũi tái mét, cứ ngồi đần mặt ra.
Nhà gái đi xe máy rầm rầm vào làng. Đi từ đầu làng đến nhà tôi, họ đã biết tôi lấy vợ 5-6 lần. Hỏi đường, ai cũng bảo: “Vào nhà Hành nhiều vợ chứ gì?”. Tuy nhiên, nhà gái vẫn vào, trò chuyện vui vẻ, ăn uống đàng hoàng. Anh Soạn phát biểu rằng, họ nhà gái vẫn nhất trí cưới như lễ ăn hỏi, nhưng ngày cưới là khi nào thì bàn sau.
Những ngày đó, tôi sống trong tâm trạng hoang mang, lo lắng, vì biết chắc Tuyến sẽ tuột khỏi tay tôi. Tôi đã đau đớn viết những dòng này:
“Tôi đã yêu nàng
Yêu nàng tha thiết
Dẫu thời gian là ít
Để tháng năm ly biệt
Vâng! Tôi quá yêu nàng
Yêu nàng mạnh mẽ
Mắt nàng đốt cháy hồn tôi
Ngọt ngào giọng nàng tôi cứng lặng
Im lìm lạnh lẽo tháng năm trôi
Ôi yêu! Tôi quá yêu mất rồi
Chẳng phải chót lưỡi đầu môi
Bằng tim bằng óc bằng năm tháng
Để nhớ để thương trọn một đời
…
Phải chăng định mệt sẵn có rồi
Để em khổ lẫn với cùng tôi
Để hai thoi thóp tàn năm tháng
Để nhớ để yêu suốt một đời.
(Đã yêu – tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Nhà gái về, biết rằng đã thất bại, nhưng tôi vẫn tìm xuống nhà Tuyến ở xã Bạch Sam (Mỹ Hào, Hưng Yên). Tuyến khóc lóc mắng tôi: “Anh là kẻ lừa đảo, chưa ly hôn thì làm sao đăng ký kết hôn với em được. Anh làm em xấu hổ, làm cả họ em nhục nhã. Giờ em có bầu rồi thì phải làm thế nào?”. Gia đình nhà gái cương quyết không cho cưới, mang lễ ra trả. Tôi buồn bã: “Các bác không cho cưới thì đành chịu, chứ con lấy lại cau trầu làm gì”. Trước khi chia tay, về Hà Nội, tôi đã để lại cho em mấy vần thơ. Dù trái tim giá lạnh, giả vờ quên em, nhưng thực ra trong sâu thẳm trái tim yêu em tha thiết, không thể quên được em.
“Thương em tìm cách xa em
Để tròn nguyên vẹn trái tim trọn đời
Để em thanh thản vui tươi
Tim tôi lạnh giá một đời yêu em”
(Thương em – tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Những vần thơ cháy bỏng gửi cho Tuyến, khiến Tuyến vừa yêu tôi tha thiết, nhưng lại căm thù tôi rất nhiều. Tuyến giận gia đình mình đã phá hỏng cuộc tình của em. Tuyến bỏ nhà lên đơn vị ở. Tuyến thề với gia đình, họ hàng là sẽ không bao giờ về nhà, về làng nữa. Để khỏi mang tiếng chửa hoang, tôi và Tuyến làm mấy mâm cơm ở đơn vị gọi là lễ báo hỷ. Hôm đó, chỉ có bạn bè, đồng nghiệp ở cơ quan. Tuyến mượn tôi đến xí nghiệp để làm chồng giả, chứ Tuyến giận tôi lắm, quyết không lấy tôi làm chồng. Sau Tuyến đẻ một cô con gái. Tuyến bảo con gái xinh lắm, nhưng tôi không được gặp mặt con. Thời gian sau, cơ quan phát hiện Tuyến không chồng mà chửa. Không xuất trình được giấy đăng ký kết hôn nên cơ quan đuổi việc Tuyến. Anh Soạn, người anh cùng cha khác mẹ đã đưa mẹ con Tuyến về nhà mình ở, xin cho làm công nhân quét rác ở Hà Nội.
Thời gian đó, Tuyến nhất quyết không gặp tôi. Tôi tương tư Tuyến nên nhiều đêm mất ngủ. Biết tin tuyến làm công nhân quét rác, tôi bỏ nhiều ngày lang thang phố phường Hà Nội, gặp công nhân quét rác hỏi thăm. Thế nhưng, Tuyến vẫn bặt vô âm tín. Thời gian đó, tôi không thiết làm ăn gì nữa, mà toàn rượu chè bê tha, thơ ca hò vè. Tôi bán cả gỗ lấy tiền mua rượu, dùng cả tiền đặt cọc của khách mua rượu. Suốt ngày gọi mấy bạn thơ đến nhậu say túy lúy, rồi bình thơ, làm thơ, chửi thơ. Thời gian sau, khi tôi và đám bạn thơ đang say sưa lướt khướt, nhà cửa ngập ngụa, hôi thối, thì Tuyến bế con đến, mang theo cả túi đựng quần áo, bánh kẹo, hoa quả. Nàng ngồi một lúc, rồi cáo từ. Tỉnh rượu, tôi thấy tấm giấy để mặt bàn ghi: “Anh cứ như thế này thì ai chịu nổi. Em mong anh hồi tâm. Vĩnh biệt anh!”.
Tôi như kẻ điên. Tuyến đã tìm về với tôi, nhưng thấy cảnh tôi bê tha rượu chè, thơ ca, không được tích sự gì, nên nàng bỏ đi mất. Tôi tìm lên nhà Soạn, anh cùng cha khác mẹ với Tuyến để hỏi han, nhưng Soạn bảo không biết Tuyến bỏ đi đâu. Vài lần tìm lên, anh ta đều nói vậy. Biết rằng anh ta giấu, Tuyến cũng không muốn gặp, nên tôi thôi. Rơi vào hoàn cảnh đó, tôi lại càng bê tha rượu chè, làm hàng trăm bài thơ thất tình, nhưng chỉ gối đầu giường chứ không gửi cho Tuyến. Mà cũng chẳng biết Tuyến ở đâu mà gửi.
Thời gian sau, một phó nhỏ của tôi, quê ở làng Bùi (Hà Tây cũ) bảo rằng đã gặp Tuyến. Tuyến đã lấy một kỹ sư điện rất đẹp trai, chưa vợ. Tuyến không làm công nhân quét rác nữa, mà làm ở một khách sạn lớn tại Hà Nội. Người đàn ông này là do Soạn giới thiệu cho Tuyến. Thấy tôi đau khổ, ngập ngụa trong rượu và thơ, đám phó nhỏ thương xót, nên bàn mưu tìm gặp chồng Tuyến để… đòi vợ cho Đăng Hành. Tuy nhiên, tôi gạt đi. Tôi là kẻ chả ra gì, đã gây cho Tuyến quá nhiều đau khổ. Chuyện đã qua thì cho qua, tôi coi em như một cuộc tình đẹp.
Nghĩ đến Tuyến, mà thấy cuộc đời mình như trò hề. Nguyễn Đăng Hành là trò đùa của số phận. Nếu không bê tha với thơ ca, hò vè, nếu tu chỉnh làm ăn, thì đã có một cuộc đời hạnh phúc với Tuyến. Nếu lấy được Tuyến, cai được thơ, thì cuộc đời đã có ý nghĩa, không thất bại như bây giờ. Cả đời Đăng Hành bị thơ ca nó hành, nên mới ra nông nỗi này.
(Còn nữa)
Phạm Dương Ngọc ghi theo lời kể của nhà thơ Nguyễn Đăng Hành
thanh chắn cửa không khoan 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
Phần 5 và 6 của tự truyện ông nhà thơ 16 vợ.
Anh chị em kiện cáo quá, nên biên tập rồi úp cho anh chị em đọc. Mấy hôm nay bận quá, anh chị em thông cảm.
Tự truyện nhà thơ 16 vợ: Cưới người đàn bà ‘nát nhụy tàn hoa’
Bài 5: Cưới người đàn bà “nát nhụy tàn hoa”
Vợ bỏ vào Nam mất tích, một nách nuôi 2 con nhỏ, nên tôi phải làm việc quần quật. Ngoài công việc ở công ty, tôi làm thuê ở xưởng của ông chủ tên Long ở Việt Hưng.
Thời kỳ làm thợ mộc cho ông chủ Long, ông này tìm mọi cách cưỡng ép tôi lấy em vợ của ông, tên là Mua. Tôi chưa từng gặp Mua, và tôi cũng không tha thiết gì cả. Tôi từ chối. Tôi bỏ việc.
Một chiều năm 1985, trên đường đi làm về, đạp xe dọc đường 5, đến chỗ bến xe Cầu Chui, chỗ rẽ đi Hải Phòng, tôi gặp một phụ nữ đứng chờ xe bên đường. Đã vài lần tôi gặp người phụ nữ ấy, cũng giờ ấy, đứng chờ xe bên đường trong chiều muộn. Nhưng lần này, người phụ nữ ấy mang dáng vẻ thất thần, như người mất hồn. Tôi tò mò, vòng xe ngược lại, trêu:
- Này bạn! Về đâu đấy? Giờ này làm gì còn xe. Về nhà tớ đi.
- Đây không thèm nhé!
- Đùa chút thôi. Mặt mũi gì mà sầu não thế?
Người phụ nữ giới thiệu tên Lương, quê ở Sặt (Bình Giang, Hải Dương). Mẹ chết sớm. Anh lấy vợ, sống ở Quảng Ninh. Lương ở với bố. Tuy nhiên, bố bệnh tật, nghiện rượu, bán cả nhà. Hai bố con phải dựng túp lều ở bờ ao hoang ven làng sống qua ngày.
Lương thân gái dặm trường buôn bán ngược xuôi kiếm sống. Lương mang gạo ở xuôi lên miền núi bán, rồi mang chè, măng về xuôi. Thời kỳ đó, buôn bán ngược xuôi là nghề mạt hạng. Có nhiều ruộng mới là giàu sang, no đủ.
Chuyện tình của Lương lắm éo le, đầy nước mắt. Tình đầu là thanh niên cùng quê. Hồi Lương đi đánh lưới tôm, xa nhà cả chục cây số, lưới mắc vào cọc, anh này nhảy xuống sông gỡ hộ. Lương yêu anh ta, trao đời con gái trong một nhà nghỉ ở Hải Phòng. Chiếm đoạt nàng rồi, gã viện lý do gia đình không đồng ý rồi rũ bỏ Lương.
Lương ra Quảng Ninh ở với anh trai. Một thương binh hỏi cưới. Nhà trai đã mang lễ ăn hỏi, định ngày. Thế nhưng, trước ngày cưới không xa, ngủ với Lương, thấy không còn trinh, gã bỏ của chạy lấy người.
Đời Lương thế là không còn cơ hội nữa, thôi thì nhắm mắt đưa chân làm vợ bé gã lái tàu. Gã này đã có 3 vợ, nhưng hứa như đinh đóng cột sẽ xây nhà, dựng cửa, sống chung thủy với Lương. Nhưng trêu hoa ghẹo nguyệt chán thì gã rũ bỏ Lương.
Ở tuổi 24, ba lần lỡ dở tình duyên, Lương thành gái già, không ai ngó ngàng đến nữa. Câu chuyện bi đát của “nàng Kiều”, khiến tôi xúc cảm bật thành thơ. Tôi vừa đạp xe vừa làm thơ thuật lại cuộc đời Lương. Lương ngồi sau xe ghi lại từng chữ:
“Ngồi rồi hỏi chuyện tình yêu
Nàng lắc nàng khóc ấy điều khổ đau
Gặp anh đâu phải lần đầu
Kho vàng quý báu mất lâu lắm rồi
Giờ đây còn mỗi xác thôi
Nếu anh thông cảm thì tôi tường trình
Hồi xưa tôi cũng tuyết trinh
Cũng duyên cũng dáng cũng tình yêu đương
Vừa thôi cắp sách tới trường
Mười lăm tuổi chẵn tìm đường làm ăn
Ngày ngày thả lưới trên sông
Mải làm chẳng biết người trông trên bờ
Bỗng nhiên cọc mắc lưới tơ
Tròng trành tay lái ngẩn ngơ giữa dòng
(…)
Toàn trò tinh quái quỷ ma
Dọc ngang thiên địa vành hoa cấu đài
Ối thôi nát nhụy tàn hoa
Một bông cỏ dại bị ba lần vùi
Nghe mà xa xót bùi ngùi
Cuộc đời sướng khổ thú vui lộng sòng
Thật là đau ruột buốt lòng
Chép lại để ngẫm để trông tình đời”.
Xe vừa dừng trước căn nhà nhỏ ở thị trấn Sài Đồng, thì bài thơ làm về cuộc đời Lương cũng xong. Lương vừa chép thơ vừa khóc.
Trong nhà, cậu con trai lên 6 và lên 4 của tôi đang khóc lạc giọng vì đói. Thấy cảnh vợ bỏ đi, gà trống nuôi con, Lương cũng xót xa cho phận Hành. Đời Hành và đời Lương cũng đều nát bươm như nhau cả.
Đêm ấy, Lương ở lại nhà, nấu nướng, chăm sóc hai thằng con của tôi. Ăn xong, chúng tôi tâm sự với nhau cả đêm. Cả hai kể hết sự thật về cuộc đời mình. Sớm hôm sau, Lương về quê luôn.
Như hẹn, vài hôm sau, Lương lại tìm lên nhà tôi. Ở vài ngày, Lương lại buôn hàng lên miền núi. Từ miền núi về lại tạt qua nhà tôi. Chúng tôi sống với nhau nửa nạc nửa mỡ, như người tình, như vợ chồng, nhưng lại không tình yêu, thiếu cảm xúc.
Lương không xinh, thậm chí xấu, nhưng Lương có tâm hồn lạ, sống rất quân tử. Tôi thấy Lương có thể trở thành người vợ tốt, người mẹ đảm. Tôi bí mật về Sặt tìm hiểu. Mọi điều Lương kể về bản thân đều chính xác.
Một ngày, tôi bắt xe từ Hà Nội về Sặt gặp bố Lương. Sau mấy chén rượu, tôi báo cáo:
- Báo cáo bác, vợ con bỏ đi, con cái không có người nuôi dưỡng. Con và Lương đã tìm hiểu và sâu đậm với nhau. Con xin bác cho con được cưới Lương làm vợ...
- Em nó còn bé. Anh có vợ có con, nó làm sao nuôi được. Tôi nhất định không đồng ý – Bố Lương dứt khoát.
Thất vọng, tôi ra bến xe về Hà Nội. Vừa về đến nhà, thì thấy Lương ném vali qua hàng rào nhà tôi. Hóa ra, tôi vừa đi thì Lương cãi nhau kịch liệt với bố, rồi bỏ đi theo tôi. Tôi đi chuyến xe trước, Lương đi chuyến sau. Lương bảo: “Anh cứu đời em. Anh là chỗ nương tựa, thì em theo anh”.
Ngay hôm sau, tôi lại bắt xe về Sặt gặp bố Lương để xin lỗi ông về hành động dại dột của Lương. Không ngờ ông lại đồng ý cho chúng tôi tổ chức cưới.
Hiểu hoàn cảnh tôi chưa bỏ được vợ, gia đình lại nhất quyết phản đối tôi lấy vợ khác, nên gia đình Lương đồng ý tổ chức cưới ở nhà gái. Tại nhà Lương, họ hàng, anh em thân thiết kéo đến ăn uống. Tại nhà tôi ở Sài Đồng cũng làm vài mâm, mời anh em thơ ca hò vè đến ăn nhậu suốt một ngày. Thế là chúng tôi thành vợ chồng.
Có vợ mới, tôi tu chí làm ăn, mở xưởng mộc tại nhà. Tôi dạy Lương nghề mộc, Lương học rất nhanh. Tôi nhận thêm 4 học trò, vừa đào tạo, vừa làm thợ cho mình. Lương rất đảm đang, quản lý, chỉ đạo đội thợ đâu ra đó. Lương lại đảm nhiệm nuôi hai đứa con cho tôi nên rất vất vả. Cuộc sống của chúng tôi rất no đủ.
Có tay nghề cao, nên tôi được những gia đình giàu có đặt hàng. Thời điểm đó, đại gia mới sắm được tủ bích phê cánh cong hoặc tủ đứng 3 buồng. Một cái tủ có giá 8 chỉ vàng, bằng mảnh đất thời bấy giờ. Cả xã Đa Tốn cũng chỉ có vài nhà sắm được tủ. Nhà nào có chiếc tủ đó thì vênh váo với đời lắm.
Cứ đóng xong một chiếc tủ, có tiền, tôi lại ăn chơi, rượu chè, lang bạt khắp nơi gặp gỡ bạn thơ, bình thơ. Tiêu hết tiền lại về làm anh thợ mộc. Có tiền lại thành nhà thơ. Nhà thơ Phạm Tiến Duật bảo: “Mày cứ thơ ca hò vè thế này thì phá sản có ngày”. Sau này, tôi phá sản thật. Tôi có bài thơ giễu về đời thợ mộc ham thơ của mình thế này:
“Làm thầy làm thợ lại làm thơ
Làm lắm cho nên nỗi xác xơ
Lắm lúc vểnh râu lên lớp phó
Nhiều phen trợn mắt bật tràng thơ
Nhừ tay đục đẽo mồ hôi tóe
Nát óc nghiến nghiền thần sắc trơ
Đa nghiệp, đa nghề nên dạ lép
Đáng đời thầy thợ, đáng đời thơ”
Ở với nhau một năm, Lương sinh một cậu con trai. Mải mê với thơ ca hò vè, với bạn thơ, với nhậu nhẹt, nên kinh tế của chúng tôi ngày càng sa sút. Đúng lúc ấy thì bố Lương qua đời.
Sau khi tính toán, tôi quyết định xa rời nàng thơ bằng cách bán nhà ở thị trấn Sài Đồng, đưa xưởng mộc về nhà vợ ở Sặt. Hy vọng sống ở vùng thôn quê hẻo lánh, xa rời bạn thơ, tôi tạm quên thơ thẩn, tập trung làm ăn nuôi con cái.
Dựng nghiệp ở quê Lương, tôi cũng thành công, làm ăn lên như diều. Lương sinh tiếp một cô con gái. Chúng tôi làm việc cùng nhau, trò chuyện thoải mái, cởi mở. Lương là cô gái quân tử, Lương là bạn tôi, là chị tôi, mà mẹ tôi, là bà tôi. Quá khứ của cả hai chúng tôi kể cho nhau thoải mái, nhưng không thèm quan tâm, không ghen tuông.
Những ngày ở quê, để có đất sinh nhai, suốt một năm trời, tôi cùng học trò vác đất lập ao hoang. Do bố Lương đã bán đất, bán nhà, nên chúng tôi phải dựng lều bên bờ ao hoang cạnh miếng đất đã bán để ở tạm, làm xưởng.
Thế nhưng, khi tôi lập được 1 sào ao, mảnh đất vuông thành sắc cạnh, thì anh trai của Lương từ Quảng Ninh về đòi chia. Ông chú của Lương cũng đòi phần. Cái thằng thợ mộc làm thơ, nửa điên nửa khùng như tôi, chả thích gì chuyện tranh chấp, nên tôi rút lui. Tôi đưa xưởng mộc về nhà mình ở Khoan Tế (Đa Tốn, Gia Lâm).
Ngày lấy vợ, bố mẹ đã dựng cho một ngôi nhà ngói, nhưng tôi ít về. Nhà đóng cửa để hoang. Gia đình tôi thuộc dạng giàu có, nên con cái trưởng thành, ông đều xây nhà dựng cửa cho ở riêng. Ngôi nhà ấy vẫn còn đến bây giờ. Mấy chục năm trước nó là ngôi nhà lớn, giờ là túp lều thơ.
Từ ngày tôi bỏ Hải Dương về lại làng Khoan Tế, tôi vẫn coi Lương là vợ, Lương cũng coi tôi là chồng, nhưng tình cảm của chúng tôi đã sứt mẻ, nhạt dần.
Phần 6: Đi tìm nàng thơ trên đất Thái Nguyên
Sau khi làm vài mâm cơm, báo cáo mọi người, Lương về sống với tôi. Tuy nhiên, tôi không thấy có cảm giác Lương là vợ mình. Tôi và Lương như thứ gì đó vá víu, như trò hề của số phận. Tôi vẫn thấy cuộc đời mình như trò đùa số phận, như anh hề trong một vở kịch, mà đôi khi ngẫm lại không biết nên khóc hay cười. Lương tốt tính, nhiệt tình, chỉ đạo, quản lý thợ đâu ra đó. Tôi không yêu Lương và điều lạ lùng là Lương cũng không thực sự yêu tôi. Lương có thể được thỏa mãn nhục dục, nhưng đó là chuyện khác. Có thể Lương cũng nhận thấy sự bất ổn trong tâm hồn một kẻ đa tài, đa tình, nát rượu, nát thơ ca hò vè như tôi. Lương không thể tìm được chỗ dựa từ tôi. Vậy nên, ở với tôi một thời gian, thì Lương lại về nhà mình ở Hải Dương. Thi thoảng Lương lên ở vài ngày, hoặc tôi về ở với Lương vài ngày. Từ ngày đưa Lương về làm vợ, cho đến những tháng ngày sau này, tôi nhận ra Lương là chị, là bạn, là mẹ, là bà, chứ không phải vợ tôi. Rơi vào hoàn cảnh tréo ngoe như trò hề đó, tôi lại càng rượu chè, thơ ca. Tôi làm đến cả trăm bài thơ ngẫm sự đời, lòng người.
Thế rồi, một ngày, đang đạp xe dọc đường 5 xuống Như Quỳnh (Hưng Yên), đi tìm cảm hứng thơ, tôi bóp phanh gấp khi nghe tiếng gọi thất thanh của một cô gái: “Anh ơi! Em nhờ tý!”. Một cô gái đang đi bộ, hai tay xách hai làn, một làn chứa đầy hoa quả, chè, một làn đầy quần áo. Hóa ra là một cô nàng xin đi nhờ xe. Nàng giới thiệu tên Hường, quê ở Thái Nguyên. Hường có chị gái dạy học ở xã Tân Quang. Hường cũng là giáo viên tiểu học. Năm đó Hường 24 tuổi, nhưng chưa có mối tình vắt vai. Hường kể rằng, gia đình ép lấy người cùng bản, là nông dân, không có học hành gì, chỉ biết chăm chỉ cày cuốc kiếm ăn. Hường hay chữ, có học thức, mê thơ ca, nên không chấp nhận lấy một người như vậy. Gia đình ép quá, nên Hường xin nghỉ phép, bỏ nhà xuống Hưng Yên với chị gái. Xe thả khách ở Gia Lâm, chờ mãi không bắt được xe nên cứ tha thẩn đi bộ dọc đường 5. Tôi vốn có tài bốc phét, mồm năm miệng mười, nên chỉ một lát là hai đứa như thể thân quen từ lâu lắm. Nói chuyện hợp nhau, Hường không muốn rời tôi, nên chủ động rủ tôi ra cánh đồng dạo chơi, không vào nhà chị gái nữa.
Tôi và Hường ngồi ở bờ mương ngoài cánh đồng. Tôi nói chuyện thơ ca như lên đồng. Hường cũng bị tiếng sét ái tình như tôi, nên chủ động tạo ra va chạm. Hường ngả đầu vào vai tôi. Chúng tôi ôm hôn nhau quên cả ăn trưa. Đến tận chiều tối mới chia tay nhau lưu luyến. Hường chép địa chỉ nhà ở Thái Nguyên đưa cho tôi. Tôi hứa sẽ lên Thái Nguyên để biết đồi chè, đất Thái là thế nào. Lần gặp đầu tiên ấy, Hường đã khơi lại cảm xúc cho tôi. Tôi làm rất nhiều thơ. Tôi bị nàng thơ cướp mất linh hồn. Tôi đã bị tiếng sét ái tình của Hường đánh gục. Hường không đẹp, nhưng biết nghe chuyện, hiểu biết, có đôi mắt hút hồn thơ. Tôi yêu Hường bằng cảm xúc. Với tôi, nếu đã yêu ai, thì yêu ngay từ lần gặp đầu tiên, đôi khi từ cái nhìn đầu tiên, còn đã phải gặp đến lần thứ hai, thì có một ngàn lần nữa tôi cũng không yêu được.
Vài hôm sau, không thể chờ đợi được nữa, tôi khoác túi với sách bút và đạp xe lên Thái Nguyên đi tìm nàng thơ của tôi. Đạp xe từ sáng đến đêm thì đến xã vùng núi thuộc huyện Đại Từ. Gặp nhau, cả tôi và Hường đều mừng vui khôn xiết. Nhà Hường nghèo, nhưng thanh tịnh. Ngôi nhà tranh vách đất dưới chân một quả đồi thoai thoải, chỉ ngút ngàn chè. Bố Hường mất sớm, mẹ là công dân hái chè, sao chè. Những đồi chè hoang hoải đã khiến tôi xúc cảm tuôn thơ:
“Nhờ em anh biết đất Nguyên
Nhờ em anh thấy thêm miền phía trên
Thấp cao thử sức một đêm
Núi đồi lên xuống vừa êm vừa nhoài…”
(Nhờ em - tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Rồi thì:
“Xưa kia đâu biết uống trà
Nếm vài ba lạng hóa ra nghiện rồi
Lòng reo bổi hổi bồi hồi
Đê mê xao xuyến khi xơi chén trà
Ơi trà đã giúp cho ta
Ngọt nồng đắng chát đậm đà vị hương
Ơn người một nắng hai sương
Đất cằn mưa nắng đọng hương vị trà
Ơi trà man mác lòng ta
Buồn vui khuya sớm chén trà giải khuây”
(Nghiện trà - tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Tôi lên chơi, mẹ Hường mổ gà cho ăn, thết đãi tử tế, dọn giường cho ngủ, nhưng thái độ thì lạnh nhạt. Tôi xin được đi lại tìm hiểu, mẹ Hường bảo: “Anh chị tìm hiểu nhau thế nào là quyền của anh chị, nhưng cái Hường là con út, nó có công ăn việc làm ổn định ở đây, tôi không muốn nó đi làm ăn xa. Anh thì lại hơn nó những 10 tuổi, chênh nhau nhiều quá, nên tôi không ủng hộ”. Thấy Hường quyết liệt, lại thấy cuộc tình đầy chông gai, nên Hường có ý lạnh nhạt với tôi. Hương tìm cách ngãng ra. Tôi và nàng không còn những lần vụng trộm đắm say quên trời đất nơi đồi chè mướt mát nữa. Buồn chán, trên đường đạp xe về, tôi làm toàn thơ thất tình.
“Một kẻ đa tình đã mến em
Sao em chẳng ngó cũng chẳng nhìn
Để cho kẻ đó buồn ngơ ngẩn
Rã rời khổ héo suốt ngày đêm
Một kẻ đa tình rất yêu em
Mà sao lạnh lẽo cứ như tiền
Thế là nó khổ đâm liều lĩnh
Nó sống tung trời tựa thằng điên
Ấy kẻ đa tình quá mê em
Khát khao mơ mộng suốt ngày đêm
Sách đèn bút mực mình tâm sự
Thẩn thơ, thơ thẩn giấc mơ tiên”
(Thất tình - tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Rồi thì:
“… Ơi em ơi!
Giờ em ở nơi đâu?
Đồi hoang nóng bỏng
Hay rừng núi thâm sâu
….
Thôi em
Lỡ hẹn
Để tôi u sầu
Cô em lỡ hẹn để tôi thẫn thờ
Cô em vội vã để tôi hững hờ
Ngày ngày trông chờ
Đêm đêm mộng mơ
Tàn đời khô héo chết ngẩn ngơ
Đời sầu trọn kiếp sống bơ vơ
Sao em nỡ! Sao em nỡ! Sao em nỡ xa tôi?
Ôi thôi!
Em đã xa rồi!
Em quá xa rồi!”
(Sao em nỡ - tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Đọc những vần thơ cháy bỏng tôi gửi lên Hường đã khóc. Hường tìm về Hà Nội, sống ở nhà tôi mấy ngày liền. Cả làng dèm pha vào tai Hường, cả họ tôi dèm pha vào tai Hường những điều không hay về tôi, nhưng Hường bỏ ngoài tai. Chuyện tôi có nhiều vợ Hường đã biết, vì tôi nói với Hường, nhưng Hường cũng biết trái tim tôi chỉ thuộc về nàng.
Ở Hà Nội mấy ngày, Hường về Thái Nguyên bịa chuyện với mẹ, với họ hàng, là đã ngủ với Nguyễn Đăng Hành và đã có bầu. Nếu không cưới gấp, thì cả nhà mất mặt, nên mẹ Hường đã đồng ý cho tổ chức đám cưới. Đăng Hành dù là thằng thợ mộc, thằng đóng gạch, nhưng biết làm thơ và không bao giờ nói dối, dù những lời nói dối có lợi. Thế nhưng, Hường đã ép tôi nói dối. Tôi đành nói với mẹ Hường: “Vợ con chết, bố mẹ con cũng chết hết, chỉ còn mỗi mình con, nên con chấp nhận ở rể, cốt là được làm chồng Hường”. Hường bảo, nói dối như thế để mọi người không đòi về Hà Nội điều tra hoàn cảnh của tôi. Nếu gia đình biết hoàn cảnh tôi như vậy, thì chắc chắn không ai đồng ý tổ chức đám cưới. Mẹ Hường bảo tôi về nhà chuẩn bị, rồi định ngày cưới gấp.
Biết rằng mẹ tôi phản đối, không chấp nhận đám cưới, song tôi vẫn báo cáo gia đình, hứa đây là đám cưới cuối cùng. Tuy nhiên, mẹ tôi đã nhảy dựng lên chửi rủa thậm tệ. Bà chỉ coi Lụa là con dâu duy nhất, con dâu đầu tiên và cũng là con dâu cuối cùng. Bà rủa vào mặt tôi: “Nó sống là con dâu, chết vẫn là con dâu của tao”. Bà gặp từng người trong họ tuyên bố: “Nếu ai đi cưới thằng Hành thì tao sẽ đào mả tổ lên chửi”.
Ngày cưới đã đến, chẳng kiếm được ai đại diện cho họ nhà trai, tôi liều đạp xe một mình lên Thái Nguyên. Tôi mua bánh trái, thuốc lá, rượu mang đến. Đám cưới linh đình với 30 mâm, khách khứa nườm nượp. Thấy chỉ có mình tôi, cả họ ngã ngửa, nhiều người la ó phản đối. Khách tức giận bỏ về một nửa, không ăn cỗ.
Tôi ở rể vài ngày thì về Hà Nội. Thời gian đó, tôi cứ đạp xe đi về Hà Nội - Thái Nguyên như con thoi. Rồi Hường sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng thơ thẩn thì không ra được bài nào nữa. Lúc không còn cảm xúc thơ nữa, tôi mới tỉnh táo nhận ra rằng, tôi không thể bỏ xưởng mộc ở Hà Nội. Hường cũng không thể bỏ nghề dạy mà em phải phấn đấu cả tuổi xuân mới có được.
Thêm nữa, những ngày tôi ở rể mẹ Hường lạnh nhạt, các anh họ, chú bác thường xuyên tìm cách gây gổ, chửi bới tôi là kẻ lừa đảo. Đã vậy tôi và Hường không tìm được tiếng nói chung, nên tình cảm giữa hai người cũng lạnh nhạt dần. Hường không thư từ gì nữa. Tôi cũng không đi tìm nàng thơ của mình.
Hường là một mối tình lãng mạn, một tình yêu đẹp, nhưng do hoàn cảnh mà không gắn bó được với nhau. Thế là cứ nhạt nhòa, tan vỡ.
(Còn nữa)
Phạm Dương Ngọc ghi theo lời kể của Nguyễn Đăng Hành
Chú thích: - Nhà thơ Nguyễn Đăng Hành dùng bát gốm hứng nước mưa thưởng trà
- Những tấm ảnh anh chụp cạo trọc đầu rồi tự thờ sống mình, vì anh nghĩ khi chết sẽ chả có ai cúng.
- Lều thơ bừa bộn nhất hành tinh
thanh chắn cửa không khoan 在 Review Thanh Chắn Cửa, Chắn Cầu Thang... Có hữu ích ... 的推薦與評價
Thanh chắn BabyShark, chắn cầu thang, chắn cửa, chắn hành lang không cần khoan đục tường, lắp đặt dễ dàng. Chất liệu chống gỉ, an toàn. ... <看更多>
thanh chắn cửa không khoan 在 Chặn cửa không cần khoan đục, giao hàng tận nơi - Facebook 的推薦與評價
Chặn cửa không cần khoan đục, giao hàng tận nơi, Thành phố Hồ Chí Minh. 538 lượt thích. Cửa chặn không cần khoan tường. dùng để chắn tại cửa phòng, cầu... ... <看更多>