BÚT MÁU (1958)
---***---
Lương Sinh người ở Mân Châu, con nhà thế phiệt, nổi tiếng thông minh đĩnh ngộ từ khi tóc để trái đào. Lên tám đã giỏi thơ ca, từ phú, ai cũng ngợi khen là bậc thần đồng. Lên mười có bài "Tơ liễu trong trăng" được tán thưởng nhất mấy câu:
Trăng cũ phô đầu bạc
Liễu tơ chuốt mi dài
Trăng, liễu xa ngàn dặm
Một tối hẹn vườn ai.
Năm lên mười hai, gặp thời loạn ly, cha mẹ đều bị giặc giết, Sinh sầu thảm mấy tháng liền, mất ăn mất ngủ lại thêm căn tạng yếu đuối nên lâm bệnh nặng, thần kinh hốt hoảng, luôn luôn giật mình, nằm mơ thấy toàn máu lửa, sọ xương.
May có người cậu đem về săn sóc đêm ngày. Sau nhờ đạo sĩ họ Trình ở núi Hoa Dương cho bài Hi - di Ninh - thần dùng toàn não tủy một giống Bạch hầu trong núi Nga Lâm, uống thuần với nước viễn trí nên được lành bệnh, tâm thái trở lại an tĩnh điều hòa.
Khi lên mười lăm, Sinh được người cậu gửi đến Lã Công, một quan Thủ hiệu bãi chức từ lâu ở nhà mở trường dạy võ. Sinh học rất chóng, nửa năm đã làu thông cả mười hai môn võ bí truyền của nhà họ Lã. Lã Công quý mến, một hôm lấy thanh bảo kiếm của mấy mươi đời họ Lã lập công trao cho luyện tập. Giữa buổi Sinh đang múa kiếm, bỗng dừng phắt lại, đưa kiếm lên ngửi rồi cau mày kêu lên:
- Máu người tanh quá!
Đoạn đem thanh kiếm nộp trả, cáo từ mà về.
Đến nhà, lậy cậu thưa lên:
- Võ nghệ không phải là con đường cháu nên theo. Máu người chảy trong cơ thể quý giá vô cùng nhưng dính ra ngoài lại quá hôi tanh. Kẻ cầm lưỡi dao trọn đời sao cho khỏi đổ máu người! Điều tàn nhẫn ấy cháu không làm được.
Người cậu giận lắm, bảo rằng:
- Mày thực cạn nghĩ, phụ cả lòng ta trông đợi lâu nay. Đành rằng máu người là quý, nhưng để máu ấy chảy trong đầu bọn ác nhân thì càng tác quái cho người, lại càng có tội!
Lương Sinh cúi thưa:
- Ai cũng cho mình là phải, lấy đâu để nói xấu tốt rõ ràng? Làm thiện một cách hăm hở mà không ngờ rằng đấy là điều ác, lại càng có tội vì đã lừa mình, lừa người. Trộm nghĩ binh đao là nghề dứt khoát, cháu chưa dứt khoát trong người, tự thấy không dám theo đuổi.
Cậu nói:
- Hoài nghi như thế, e rồi không khéo mày tự mâu thuẫn với mày. Không phân biệt được giả, chân, thiện, ác, làm sao có thể tự tin mà sống trên đời? Xã hội chưa đâu có thể gọi là chốn thiên đường, bên cạnh nhà trường còn có nhà ngục, bên cạnh ngòi bút còn có lưỡi dao, không thể chỉ thấy một chiều chỉ yêu một cạnh. Vị tất nhà trường đã không tội lỗi, ngòi bút đã không oan khiên! Ta không có con, từ lâu kỳ vọng nơi mày, nhân thời tao loạn những mong cho mày múa gươm trận địa hơn là múa bút rừng văn. Bây giờ, thế thôi là hết. Từ nay tùy mày định lấy đời mày ta không nói nữa.
Từ đấy, Lương Sinh sẵn có nếp nhà phú túc, chuyên nghề thơ văn, tiêu dao ngâm vịnh tháng ngày. Lời thơ càng gấm, ý thơ càng hoa, tiếng đồn lan xa, lan rộng như sóng trên biển chiều gió thổi. Quan lệnh trấn mới đổi đến địa phương vốn người hâm mộ văn chương, cho vời Sinh đến. Thấy Sinh tướng mạo khôi ngô, lòng quan cảm mến, tiếp đãi hết sức trọng hậu. Sau đó, quan lệnh mượn những thi tuyển của Sinh trong một tháng trường, nhiều khi bỏ cả xử kiện để mà bình thơ.
Khi quan giao trả, Sinh thấy sau những bài đắc ý nhất của mình đều có bài họa, văn từ tao nhã, ý tứ thâm trầm, nét chữ uyển chuyển, dưới đề: "Tuyết Hồng tiện nữ chuyển họa". Hỏi, biết Tuyết Hồng là gái đầu lòng của quan. Theo lời nha lại tán tụng thì nàng tài sắc vẹn toàn, khiến Sinh đêm ngày tơ tưởng, cứ thấy giai nhân chập chờn trong cơn mộng ảo. Càng ngày Sinh càng tương tư mê mệt tưởng không có nàng thì không thể nào sống được. Nhiều lần lảng vảng sau tư thất để nhìn cho được Tuyết Hồng, chỉ thấy hoa sau rèm lá chập chờn, lại càng mê đắm tâm thần hơn nữa. Dịp đâu may mắn, quan mời Sinh đến uống rượu, ngỏ ý muốn kén Sinh làm giai tế. Sinh mừng run người, tưởng có thể đội mái nhà bay lên. Bấy lâu, ước ao người đẹp, bây giờ thế là thỏa nguyện.
Trong lễ hôn phối, Sinh mới nhìn rõ Tuyết Hồng: mặt nàng hơi gày, mũi nàng hơi to, lưng nàng hơi cong. Sinh rất buồn lòng, xong nghĩ duyên số tự trời, nhan sắc nàng kém nhưng tài nàng cao cũng là một điều an ủi. Suốt tuần trăng mật, nhiều lần Sinh ép Tuyết Hồng làm thơ xướng họa, nàng đều từ chối. Hỏi sao ngày xưa thi tứ của nàng dồi dào là thế mà bây giờ chẳng cho nghe được một lời nào, thì nàng cúi đầu ngập ngừng giây lâu mới đáp:
- Chàng kén thiếp làm vợ đâu phải để làm thơ? Đạo vợ lại là đạo lớn, e rằng đem hết trí lực chu toàn chưa chắc đã trọn, đâu dám lấy chuyện thơ văn mà làm chểnh mảng. Dù chàng ép nài bao nhiêu, thiếp cũng đành cam chịu lỗi.
Đã thế, nhiều lần Sinh đọc thơ cho nàng nghe bảo nàng góp ý, nàng cũng có vẻ hết sức dửng dưng. Sau cùng, Sinh đâm nghi hoặc, nghĩ thầm có lẽ những bài thơ họa ngày xưa không phải của nàng mà chính là của quan lệnh. Nghĩ thầm chứ không nỡ nói, cũng không dám nói, vì khi giận dữ Tuyết Hồng thường khóa chặt buồng nằm riêng, hai ba đêm liền không tiếp.
Càng ngày Sinh càng chán nản khôn khuây, ảo tưởng vỡ tan, tưởng như tuyệt vọng tình đời. Thiếu thốn hình ảnh giai nhân, cuộc sống tự nhiên cằn cỗi y như nuốt toàn thuốc đắng không có mật đường trợ vị. Nhân tết Nguyên đán, Tuyết Hồng về thăm song thân, Sinh bèn thừa dịp xuân nhật, noi gương Tử Trường ngày xưa phiếm du xuân thủy, tiếp lấy sinh lực muôn vẻ thiên nhiên nuôi cho văn khí thêm phần phong phú, siêu dật.
Bước ra khỏi nhà, Sinh chọn con đường hai bên cỏ non phơi phới, quanh co theo một dòng suối trong veo, lơ thơ bắc đôi nhịp cầu nho nhỏ, mơ màng lá đào rơi rắc, mà vào chốn thiên thai. Xuân ý, xuân tình chứa chan ở trong cảnh sắc, mầu trời, như theo giác quan rào rạt thấm vào mạch tủy, khiến Sinh ngây ngất. Đi đã ba ngày mà không nghĩ đến đường về. Đi được sáu ngày thì sực nhớ đến vợ ở nhà, nhưng vợ cách xa đến sáu ngày đường cũng không đáng sợ bằng những cơn giận dữ.
Đi đến mười ngày, tiền lưng muốn cạn túi thơ chừng đầy. Chợt đến một miền tiêu điều dân cư thưa thớt, Sinh chán nản định quay về, nhưng ruột đói lưỡi khô, bèn đi tìm một tửu quán nghỉ chân. Qua ba dặm đồng trơ trọi vẫn chưa thấy một bóng người để hỏi thăm nơi. Bỗng nghe phảng phất tiếng trống, tiếng chiêng, lẫn tiếng reo cười. Dò theo âm thanh vọng lại, lần bước đến nơi, thấy đám hội trước chùa, bèn vào quán nhỏ gần đấy ăn uống. Chủ quán cho biết đã mấy năm rồi ở đây mới có một ngày hội lớn, vì quan Khâm sai triều đình sắp về địa phương nên quan Tổng trấn họ Lý bày ra trò vui để cho dân chúng thỏa thuê ít bữa.
Đang ngồi nhắm rượu lại nghe những tiếng hò hét rồi thấy đám người ở cửa dạt ra hai bên có vẻ hết sức sợ hãi. Từ xa tiến đến một chiếc kiệu hoa do bốn người khiêng và thêm chừng mười lính hầu áo mầu lòe loẹt, tiền hô hậu ủng. Kiệu đến trước quán thì bị nghẽn người, dừng lại, Sinh ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đàn bà tuyệt đẹp. Hỏi kẻ chung quanh, biết là Lý Duyên Hương con quan Tổng đốc vùng này. Người đẹp nhìn thẳng về phía trước, mặt hơi vênh lên, như không muốn thấy một ai quanh mình. Vẻ kiêu hãnh và nét sắc sảo của một khuôn mặt tươi hồng khiến Sinh ngây ngất, tưởng như gặp tiên giáng trần, sửng sốt chiêm ngưỡng, tay cầm ly rượu buông rơi lúc nào không biết. Ly rượu chạm vào mặt bàn vỡ tan, tỏa hơi nồng ra bốn phía. Người ngọc nghiêng đầu liếc xuống, thấy vẻ mặt Sinh ngây nhìn, chợt hiểu, bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười lộng lẫy như hé sáng một trời tình, Sinh lảo đảo đứng lên, không phải say vì rượu, trả tiền cho chủ quán rồi tiến về phía kiệu hoa. Người xem đã giãn, kiệu vào trong chùa, Sinh vội bước theo, cố quên rằng mình đã có vợ ở nhà.
Trong chùa chật ních những người. Phần đông quần áo mùa xuân tươm tất nhưng mặt mày hốc hác mang nhiều vết hằn đau khổ. Ai cũng cố gắng mà vui, hình như không có dịp nào để vui hơn nữa. Lương Sinh chen vào, nghe mùi mồ hôi xông lên khó thở, gượng nghĩ vẫn còn hương thơm người đẹp đi qua sót lại phần nào. Khổ nhọc rất lâu, bước đến thềm trong thì đã thưa người. Thấy Sinh có vẻ nho nhã, người gác để Sinh đi qua. Vào tận trong xa vẫn chưa gặp được người ngọc. Thoạt nhìn lên một bục cao, hương trầm nghi ngút, sực nức mùi thơm, thấy Lý tiểu thơ, vẻ mặt thành kính, đang cùng mấy vị tăng già đàm đạo. Lương Sinh hậm hực đứng nhìn, giận mình từ xưa chẳng chịu thế phát quy y.
Một lát, tiểu thơ quay vào bàn lễ, Sinh ngại nàng vội đi nên bỗng nảy ra một ý. Lại gần biệt phòng bên cạnh, sẵn nghiên bút và hoa tiên để khách thập phương đề vịnh, Sinh bèn thảo phóng mấy câu:
Lá gió đầu xuân, đưa đẩy duyên trời hẹn ước,
Tiên hoa gài mộng, vấn vương đền Phật bâng khuâng
Động biếc, thoáng cười tiên nữ
Rêu xanh, ngẩn lối Lưu Thần
Mặt nước hồ in, xao động bốn mùa sóng gió
Bóng đêm hang thẳm long lanh một vẻ giai nhân.
Rồi bẻ cành hoa kẹp vào. Khi Lý tiểu thơ lễ xong, khoan thai xuống thềm, mọi người sợ hãi bật ra hai bên thì Sinh vội vã đi theo. Đến lúc nàng vừa lên kiệu, Sinh ném cành hoa lên chỗ nàng ngồi. Lính hầu thoáng thấy kêu lên:
- Có người ám hại tiểu thơ.
Lập tức hai ba, rồi chín, mười lưỡi gươm dài vung lên, lính hầu vây lấy Lương Sinh. Những người xem hội thất sắc lùi lại, dồn dập đẩy nhau kêu la náo động. Tiểu thơ ngồi trên, vén rèm nhìn xuống không nói một lời, vẻ mặt hết sức kiêu kỳ. Lương Sinh đã toan mở lời khống chế, nhưng lính xông vào trói chàng.
Đám đông có tiếng thì thào:
- Anh ta chỉ ném có một cành hoa thôi đấy.
- Bấy nhiêu cũng đủ héo cuộc đời rồi.
- Qua dinh Tổng trấn không lấy nón xuống là đã bay đầu, nói chi xúc phạm tiểu thơ vàng ngọc!
Lúc ấy Lương Sinh sực nhớ đã quên từ lâu mười môn võ bí truyền của nhà họ Lã.
Về đến nha môn, lính dẫn Lương Sinh nhốt vào trại giam, rồi tâu trình lên tổng trấn. Nằm trong bốn vách tường đá, Lương Sinh nghĩ cuộc đời bằng phẳng của mình bấy lâu mà lòng rầu rĩ không yên. Chắc là phen này không thể sống thoát, tiếng vang danh sĩ ngày nào bây giờ phải chịu hoen nhục vì không nén được tấm lòng bồng bột phút giây. Đang mơ màng về thế giới bên kia, chợt nghe tiếng người gọi dậy, lập tức được lính dẫn đến công đường. Tổng trấn ngồi giữa, vóc dạng phương phi, hàm én râu hùm, trên tay còn cầm tang vật là mảnh hoa tiên.
Sinh cúi đầu thi lễ, toan tìm lời kêu oan gỡ tội thì quan ra lệnh mở trói. Trước sự kinh hoàng của Sinh, quan bước xuống thềm, dắt Sinh vào trong, kéo ghế bảo ngồi. Sinh chối từ hai, ba lần không được. Quan nói:
- Ta thường ước ao được gặp một người tài đức nay biết người là danh sĩ nên thực hết lòng hâm mộ. Lính hầu sơ xuất phạm điều vô lễ vừa rồi, ta sẽ nghiêm trị. Gác Đằng thuận nẻo gió đưa, người hãy ở đây cùng ta hưởng mấy ngày xuân vui câu xướng họa, cho thỏa tình ta khao khát lâu nay.
Đoạn truyền đem rượu ngon thịt béo ra thết đãi nồng hậu. Lương Sinh tự thấy tài năng của mình thực đã bảo đảm cái mệnh vô cùng vững chắc, hết sức cởi mở tấm lòng, uống rượu say khướt từ sớm đến chiều, mỗi khi chập chờn thức tỉnh lại ngâm thơ sang sảng, tưởng như lúc nào sau rèm cũng có người đẹp nép nghe. Tổng trấn có vẻ đặc biệt kính trọng tài năng của Sinh, luôn luôn nhường lời Sinh thành ra Sinh phải độc xướng, độc họa, độc ngâm suốt ngày. Đôi lúc Sinh muốn hỏi thăm tiểu thơ định trao duyên nơi nào chưa, nhưng thấy Tổng trấn đãi mình như bậc thượng khách nên phải giữ ý làm thinh.
Độ vài hôm sau, quan tổ chức cuộc du xuân, đưa Sinh đi xem cảnh trí trong miền. Nơi nào quan cũng cho thấy kỳ công đại lực của quan tạo lập cho dân: kia là dòng suối quanh co quan khai thông để dân lấy nước cày cấy, nọ là đồng ruộng bao la trước kia toàn là rừng rậm hoang vu quan đã tốn công khai phá cho dân trồng trọt.
Ngồi trên kiệu cao, Sinh nhìn theo ngón tay quan trỏ phía xa xa, mơ hồ thấy suối, thấy đồng nhiều vẻ khác mầu mà miệng không ngừng tán tụng. Hơi men nồng nàn lòng Sinh chứa chan nhiệt tình đối với những bậc "dân chi phụ mẫu" mà xưa nay Sinh thường tỏ ý rẻ khinh.
Đến đâu quan cũng xin Sinh lưu bút để cho khắc vào bia đá, cột đồng, Sinh phóng bút thao thao bất tuyệt, hết lòng ca ngợi tài đức của quan. Mực thơm bút quý, lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Trước khi giã từ, Sinh còn lưu lại bài tán tổng kết công đức của quan để khắc ở chốn công đường và bài minh, ký để ghi tạc vào mấy cỗ hồng chung tại các tháp đền quy mô trong hạt. Quan ân cần tiễn chân Sinh ra khỏi nha môn, đưa tặng một cỗ ngựa bạch, mấy nén vàng, nhưng Sinh một mực chối từ không nhận để giữ vẹn lòng thanh khiết.
Giữa mùa xuân ấy, Sinh lâm bệnh nặng, nằm liệt suốt một tháng liền. Tuyết Hồng hết sức săn sóc thuốc thang, nhiều đêm không ngủ. Bây giờ Sinh có lòng mừng là nàng không biết làm thơ, nhưng Sinh ngày đêm khắc khoải vì không cầm được cây bút. Một ngày không viết được một câu nào, Sinh có cảm tưởng như mình không còn sống nữa. Ngoài nỗi bệnh tật giày vò, sinh còn bị nỗi băn khoăn sáng tạo hành hạ. Bệnh cũ như muốn tái phát, thần kinh rạo rực không yên, giấy ngủ chập chờn ác mộng. Mấy lần chống tay ngồi dậy nhưng lại bủn rủn nằm xuống, hơi thở nóng ran như lửa.
Một sớm đang nằm, nghe tiếng chim hoàng oanh hót ngoài vườn vụt tắt, thấy một tia nắng lọt qua khe cửa chợt tàn. Sinh bỗng hốt hoảng tưởng chừng mùa xuân bỏ mình mà đi, bèn gượng ngồi lên, xô mạnh cửa sổ. Mấy nụ hoa thắm cười duyên trước thềm, lá xanh tươi màu nhựa mới. Sinh gọi đem nghiên bút và tập hoa tiên. Vừa cầm bút lên, Sinh bỗng kinh ngạc: nghiên mực đỏ tươi sắc máu. Thử chấm bút vào, lăn tròn ngọn bút đưa lên, bỗng thấy nhỏ xuống từng giọt từng giọt thắm hồng như rỉ chảy từ tim. Khiếp đảm, Sinh ngồi sững sờ, tâm thần thác loạn. Cố viết đôi chữ lên giấy, nét chữ quánh lại, lợn cợn như vết huyết khô trên cát. Sinh vội buông bút, tưởng chừng bàn tay cũng thấm máu đầy. Đưa lên ngang mũi, mùi tanh khủng khiếp. Quệt tay vào áo; đau nhói trong người. Sinh nằm vật xuống, mê man bất tỉnh.
Sau mấy ngày, Sinh tỉnh dậy, lòng khao khát cầm bút. Nhưng nhớ hình ảnh vừa qua, tự nhiên đâm ra e ngại, Sinh cố tập trung thần lực, men đến án thư vừa cầm bút lại thấy lảng vảng sắc máu, không sao đủ can đảm vạch được nét bút nào. Sinh ném bút, hất giấy, vô cùng khiếp sợ tưởng như xôn xao chung quanh vô số hồn oan đòi mạng. Từ đó Sinh gầy rạc hẳn, liệu không sống thoát.
Người cậu của Sinh từ lâu đã vào trong núi Hoa Dương ở với đạo sĩ họ Trình, một hôm tạt về thăm nhà thấy cháu suy nhược rất là lo lắng. Sau khi nghe Sinh thuật hết những điều quái dị vừa qua, ông suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
- Ta từng bảo cháu ngòi bút không phải không có oan khiên. Lưỡi gươm tuy ác nhưng mà trách nhiệm rõ ràng lỗi lầm tác hại cũng trong giới hạn. Mượn sự huyễn hoặc của văn chương mà gây điều thiệt hại cho con người, tội ác của kẻ cầm bút xưa nay kể biết là bao, nhưng chẳng qua mờ mịt hư ảo nên không thấy rõ hay không muốn rõ mà thôi. Làm cho người gái lớn lên băn khoăn sầu muộn, làm cho trai trẻ đang hăng khinh bạc, hoài nghi, gợi cho người ta nghĩ vật dục mà quên ái tình, khêu cho người ta tiếc tài lợi mà xa đạo nghĩa, hoặc cười trên đau khổ của tha nhân, hát trên bi cảnh đồng loại, đem sự phù phiếm thay cho thực dụng, lấy việc thiển cận quên điều sâu xa, xuyên tạc chân lý, che lấp bần hàn, ca ngợi quyền lực, bỏ quên con người, văn chương há chẳng đã làm những điều vô đạo?
Tội ác văn chương xưa nay nếu đem phân tích biết đâu chẳng dồn thành ngàn dẫy Thiên Sơn? Thần tạng của cháu kinh động thất thường, nhưng mà bản chất huyền diệu có thể cảm ứng với cõi vô hình, chắc cháu làm điều tổn đức khá nặng nên máu oan mới đuổi theo như vậy. Hãy xem có lỡ hứng bút đi lệch đường chăng? Soát lại cho mau, soát lại cho mau, chớ để chầy ngày.
Lương Sinh nghe xong bồi hồi tấc dạ, trí tuệ xem như minh mẫn hơn nhiều. Cơn bệnh do đó lui được khá xa. Sinh đem mấy tập thi tuyển của mình đọc lại từng câu, dò lại từng chữ, thấy toàn là ý bướm tình hoa, phát triển cảm xúc mà xao nhãng trí tuệ, tán tụng thiên nhiên mà bỏ mất cảnh đời, trốn tránh thực tại, từ chối tương lai, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn chưa dò được lối máu từ đâu. Bỗng sực nhớ thấy những bài phóng bút viết cho Tổng trấn, không ghi lại trong thi tuyển, tâm não trở nên bàng hoàng. Đồng thời bao nhiêu gương mặt hốc hác trong ngày hội chùa lại hiện lên rõ, mấy cánh đồng trơ trọi, những tiếng thì thầm hai bên kiệu hoa, vẻ người nhớn nhác sợ hãi, những đòn dây trói, mấy dãy nhà giam, lần lượt như sống lại trước mắt. Những cảnh ấy thực đã trái ngược với những bài tán, bài minh đã viết. Mồ hôi toát ra như tắm, Sinh đứng lên được, quyết định trở lại chốn cũ để tìm hiểu sự thực.
Sinh đến chỗ cũ vào một buổi chiều nắng vàng thê lương phủ trên cảnh vật tiêu điều, xơ xác. Qua khỏi dòng suối khô cạn, Sinh bước vào trong một thôn trang vắng vẻ, thưa thớt những mái tranh nghèo, không một bóng người thấp thoáng. Đến một gò cỏ úa héo chợt thấy một người nông phu ủ rũ trước nấm mộ, mới liu hiu mấy nén hương tàn. Sinh dừng bước, lại gần ngồi xuống một bên, khẽ hỏi:
- Bác khóc thương thân quyến nào vậy?
Người kia ngước lên không nói, ngắm nhìn lớp bụi đường trường bạc thếch trên quần áo của Sinh, dịu đôi mắt xuống:
- Người nằm dưới mộ không phải bà con quen thuộc của tôi.
Sinh nghĩ: "Chẳng nhẽ người này cũng là một kẻ thi nhân khóc thương cho kiếp hồng nhan bạc mệnh nào chăng". Chưa kịp dò ý, người kia chợt hỏi, ra vẻ hoài nghi:
- Ông từ đâu mà đến đây:
- Tôi ở chốn xa, nhân bước đường phiêu lưu ghé tạt qua thôi. Buồn thấy miền này có vẻ tiêu điều hơn các nơi khác.
Người nông phu bỗng long lanh đôi mắt như không dằn được tấm lòng dồn nén, bật lên những tiếng căm hờn:
- Nói hết cho muôn ngàn khách qua đường cũng chưa hả được dạ này. Ví dù phải chết ngày nay, thân này chẳng tiếc, miễn sao bộc bạch cho được sự thật uất hận từ lâu. Đã bao năm rồi, sống dưới nanh vuốt của tên Thống trấn họ Lý, chính sự độc dữ hơn hùm beo, đồng ruộng gầy khô, dân làng đói rách. Đầu xuân này có Khâm sai đi về, cụ Thôn trưởng của chúng tôi, mặc dù già yếu cũng quyết vì dân làm bản trần tình, can đầu ngựa níu bánh xe mà tỏ bày sự thực. Thế nhưng Khâm sai đi khắp mọi nơi, chỗ nào cũng thấy bia đá cột đồng đầy lời hoa mỹ tán dương công đức Tổng trấn của thằng danh sĩ chết khốn nào đó nên ném bản trần tình, không xét, bảo rằng: "Muôn ngàn lời nói của lũ dân đen vô học đâu bằng mấy vần từ điệu cao xa của kẻ danh nho. Danh sĩ bao giờ cũng biết tự trọng. Tổng trấn đã được hạng ấy tôn xưng, hẳn không phải bất tài". Thế đã thôi đâu, Khâm sai đi rồi, Tổng trấn phái sai nha về tróc nã những người đã đầu đơn tố cáo nó. Bao người phải chết vì nỗi cực hình thảm khốc, vợ góa con côi, một trời nước mắt, ruộng đồng từ đấy đành để nuôi loài cỏ dại mà thôi.
Sinh chết điếng cả người, giây lát mới gượng gạo hỏi:
- Chẳng hay bác có biết... danh sĩ ấy tên gì không?
Người nông phu trợn trừng cặp mắt, gào lên:
- Làm gì mà biết! Mà biết làm gì? Những hạng hiếu lợi, hiếu danh, trốn trong từ chương để tiếp sức cho kẻ ác mà cứ tưởng mình thanh cao, hạng ấy thì đâu chẳng có? Dân làng đây, ai cũng nguyền rủa hắn, mà hắn nào có biết đâu? Nghĩ thương cho cụ Trưởng tôi, mấy lần đứng ra chịu nhận hết tội để cứu bao người, mà bọn chúng chẳng chịu tha, cứ việc tàn sát thẳng tay, lôi đi lớp này rồi đến lớp khác, nên khi bị dẫn qua đây cụ tự móc họng cho trào máu ra mà chết để khỏi bị người đầy đọa. Trước khi nhắm mắt, cụ còn gượng nói: "Được chết trên cánh đồng đã đẫm mồ hôi của ta, của bà con xóm làng ta, thế là quý rồi. Chôn ta ở đây, cho ta gần gũi với các người". Hơi thở gần tàn, cụ nói tiếp: "Tội ác là ở lũ vua quan. Tên danh sĩ kia chỉ là cái cớ để chúng vun vào mà che lấp sự thực. Đừng oán hờn tên danh sĩ. Đáng thương cho nó, đáng thương cho nó!".
Người nông phu dừng lại, nghẹn ngào rồi tiếp:
- Nhưng bao người khổ ở đây, bao kẻ chết nơi kia, nghĩ còn đáng thương đáng xót gấp trăm ngàn lần!
Đoạn gục đầu xuống mồ, khóc than thảm thiết. Sinh cũng sụp xuống, hòa tiếng khóc theo. Bóng đêm xóa nhòa, gió lạnh như từ cõi âm thổi về rung động bờ lau bụi cỏ. Sinh tưởng như theo cơn gió oan hồn của người đã khuất hiện về chứng kiến cho những giọt lệ chảy ra từ một tấm lòng hối hận chân thành.
Vũ Hạnh
同時也有40部Youtube影片,追蹤數超過153萬的網紅ĐỨC PHÚC OFFICIAL,也在其Youtube影片中提到,XUÂN NÀY CON SẼ VỀ - ĐỨC PHÚC ft. LĂNG LD | OFFICIAL MUSIC VIDEO Dù khó khăn mấy cũng qua... Mong Tết bình AN sẽ về đến mọi nhà. Đó chính là ước mong ...
「ca sĩ trọng hiếu mới nhất」的推薦目錄:
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 TuyenPhan Bigsize Facebook 的精選貼文
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Facebook 的最讚貼文
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 ĐỨC PHÚC OFFICIAL Youtube 的最佳解答
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 iHay TV Youtube 的最佳解答
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 BEST COLLECTION - Tran Thanh Youtube 的最佳解答
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 MẶT TRỜI CỦA EM - Trọng Hiếu | EYE Contact LIVE - YouTube 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Trong Hieu Official 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 TRỌNG HIẾU TOẢ SÁNG VỚI CHẤT VIỆT NAM ... - YouTube 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 HAVANA - Trọng Hiếu | EYE Contact LIVE - YouTube 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Trọng Hiếu - ca sĩ mang văn hoá Việt ra quốc tế | VTV4 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Trọng Hiếu ' Vừa Plank Vừa Hát ' Vẫn Siêu Ngọt - YouTube 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 GÃ KHỜ - Trọng Hiếu | EYE Contact LIVE - YouTube 的評價
- 關於ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Trọng Hiếu | Ho Chi Minh City 的評價
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 TuyenPhan Bigsize Facebook 的精選貼文
Người xưa có câu " Của cho không bằng cách cho". Nhân vụ lùm xùm ầm ĩ về các nhân viên y tế cứu trợ vô Sài gòn bữa qua, thấy bài này của bác "Nguyen Khanh " hay quá bèn bê về cho các mình đọc chơi, tút dài nhưng hay rất ạ :
Bàn tay người Sài Gòn xưa nay luôn úp.
Người Nam Bộ rất hiếu khách, hiếu khách thật sự chứ không phải kiểu mời lơi. Nhìn cái kiến trúc xây nhà là biết. Xuống dưới miền Tây sẽ thấy kiểu nhà chữ Đinh rất phổ biến. Ở nhà trên luôn được bố trí một bộ ván gõ quý, khách tới nhậu xỉn là ngủ luôn ở đây. Còn chủ nhà thì ngủ ở phòng ngủ bên trong hoặc ở gian nhà dưới. Điều này cho thấy sự hiếu khách đã trở thành bản sắc.
Một đặc điểm tính cách khác của người miền Nam là chuộng võ hơn văn, không quan trọng bằng cấp mà trọng nhau ở khí tiết, tấm lòng. Chính vì quan niệm như vậy nên dân miền Nam ít có người đỗ đạt cao. Mãi đến năm 1826 mới có thí sinh Phan Thanh Giản đậu tiến sĩ đầu tiên của đất Nam Kỳ. Trong khi đó tiến sĩ ở miền Trung và Bắc thì đông thôi rồi luôn.
Người miền Nam chưa bao giờ tranh khôn hơn nên đừng chửi họ ngu, cái “ngu” đó tồn tại mấy trăm năm, đưa họ vượt bao thăng trầm thời cuộc, người Nam bộ giúp đỡ người khác không cầu kì câu chữ, đó là khi bà chủ hàng cơm kêu thằng vé số ế tới “Đù má mày ngồi đó tao xúc dĩa cơm cho”, là khi ông vá xe treo bảng vá miễn phí cho người tàn tật mà suốt lúc vá còn chả thèm nhìn mặt khách để đợi câu cảm ơn…
Nhiều ông chủ vốn là người gốc Bắc, gốc Trung vào Sài Gòn rồi tạo cơ nghiệp lớn, hay nhiều anh chị lao động nghèo vào Sài Gòn mưu sinh cũng “biến thành” người Sài Gòn lúc nào không hay… và một điều dễ thấy rằng suốt bao lâu nay, Sài Gòn luôn là địa phương liên tục có các chương trình, hoạt động hỗ trợ các địa phương khác khắc phục hậu quả thiên tai, bão lũ. Anh chị để ý mấy đoàn từ thiện miền Nam mắc cười lắm. Đôi khi trao quà cho người khác mà cả người tặng lẫn người nhận chỉ biết nhe răng cười hè hè. Yêu cầu phát biểu vài câu cũng chả biết nói gì, cứ đỏ mặt ấp úng rồi vỗ tay đi dìa.
Anh Ba hay nói hình tượng rằng bàn tay người Sài Gòn hình như xưa nay luôn úp vì người Sài Gòn xưa nay thường cho chứ ít khi nhận của nơi khác cái gì. Từ việc hăng say lao động, tạo ra của cải vật chất đóng góp cho sự phát triển của đất nước cho tới việc cống hiến sức người, sức của cho những vùng khó khăn hơn… người Sài Gòn dường như chưa bao giờ thua kém.
Dịch bệnh lần này bùng phát ở Sài Gòn, số lượng ca lây nhiễm ngày nào cũng 3 con số và chưa hề có dấu hiệu ngừng lại. Đội ngũ các y bác sĩ, ngành chức năng và toàn thể người dân Sài Gòn vẫn đang gồng mình chống dịch bệnh. Sài Gòn như một anh tráng sĩ xưa nay vác gươm hành hiệp trượng nghĩa lại bỗng dưng ốm nặng. Nhưng tráng sĩ ấy chưa bao giờ kêu than nửa lời.
Tình cảm của cả đất nước giờ đây hướng về Sài Gòn, yêu thương Sài Gòn và mong muốn bù đắp cho Sài Gòn những tổn thương do dịch bệnh gây ra nhằm chung tay với người Sài Gòn chặn chuỗi lây nhiễm trong cộng đồng. Chủ trương tăng cường hỗ trợ các y, bác sĩ đến vùng dịch của Nhà nước luôn phù hợp với tinh thần đoàn kết của dân tộc. Khi dịch bệnh xảy ra, rất nhiều các y bác sĩ, tình nguyện viên lớp lớp lên đường với mục tiêu cao nhất là cùng địa phương dập tan điểm nóng. Và đoàn tình nguyện viên hơn 300 người từ Hải Dương vào thành phố Hồ Chí Minh lần này cũng vậy.
Hôm qua nay lên Facebook, Anh Ba thấy hình như có lộn xộn trong công tác phối hợp của đoàn và lực lượng chống dịch tại chỗ. Nếu thật sự như vậy thì đây là điều đáng tiếc. Nghe đâu các em trong đoàn hình như cũng đã từng có kinh nghiệm hỗ trợ Bắc Giang dập dịch thành công nhưng anh nhắc cho các em nhớ rằng biết rằng sự góp sức của các em ở Bắc Giang là rất tốt nhưng đó là thành quả của cả một tập thể từ trung ương và địa phương chứ không phải dịch thấy các em là dịch tự lui.
Và như Anh Ba đã nói, của cho không bằng cách cho, Sài Gòn là một địa phương rất khác, văn hoá Sài Gòn còn khá xa lạ với nhiều em trong đoàn (thậm chí với nhiều em đây là lần đầu tiên được đi xa đến thế).
Sinh hoạt, làm việc, vui chơi với người Sài Gòn dễ mà khó. Muốn biết họ giận mình hay không đơn giản lắm. Người Sài Gòn giận hờn kg giấu đc. Ăn nhậu hay làm việc họ sẽ “né” em ra, giả dụ kẹt lắm phải ngồi chung bàn họ sẽ kg bắt chuyện, kg cụng ly... những lúc ấy đừng bao giờ nói dai với họ vì càng nói sẽ càng xa nhau. Muốn giảng hoà với người Sài Gòn hãy kiếm người lớn hơn mà họ nể trọng đứng ra hoà giải, nếu họ vừa ý thì em chân thành một tí họ sẽ chơi với em. Nếu không được thì thôi. Đừng cố vô ích. Không ai dễ tha thứ như Sài Gòn và cũng không ai giận dai hơn Sài Gòn.
Các em tình nguyện viên thương mến.
Các em nên nhớ trước khi các em đến Sài Gòn thì hàng nghìn các bạn sinh viên trạc tuổi các em ở Đại học Y dược thành phố Hồ Chí Minh, Đại học Y dược Phạm Ngọc Thạch, khoa Y Đại học Quốc gia và nhiều trường khác đã sát cánh cùng các thầy, cô, các bác sĩ đàn anh suốt ngày đêm trong điều kiện sinh hoạt khó khăn, vất vả và họ chưa hề kêu ca gì hết. Tình cảm của người dân cả nước, tình cảm của các em tình nguyện viên là vô cùng đáng trân trọng. Nhưng hình như trong cách ứng xử và phát ngôn từ hôm qua đến giờ có nơi, có lúc các em chưa thực sự hoà đồng khiến có chút hiểu lầm dẫn tới giận nhau.
Đoàn kết là chất keo mạnh mẽ gắn kết đất nước mình vượt bao khó khăn thăng trầm của thời đại. Chiến dịch tình nguyện cũng chỉ mới bắt đầu, Anh Ba mong các thầy cô trong đoàn, các bạn trưởng đoàn hãy nêu cao tinh thần, trách nhiệm, hướng dẫn cho các em tình nguyện viên trẻ trong cách ứng xử, phát ngôn lễ phép, chân thành, đúng mực với các anh chị tại địa phương.
Chiến đấu, sinh hoạt với lực lượng y tế ở thành phố Hồ Chí Minh bằng chính trang thiết bị, điều kiện vật chất hiện có. Và quan trọng nhất, dù làm việc hay vui chơi với người Sài Gòn thì phải CHÂN THÀNH. Đừng có bất kỳ em nào mang tâm thế của người đi “hỗ trợ”, “cứu giúp” để tiếp xúc và làm việc, vì như thế là không tốt. Bàn tay người Sài Gòn xưa nay chưa từng biết ngửa xin ai điều gì hết. Tin lời Anh Ba đi.
Lực lượng y tế cơ hữu ở thành phố Hồ Chí Minh cũng là dân tứ xứ, người Hà Nội có, người Quảng Ngãi có, người Cà Mau có…. người mấy chục tỉnh thành đều có và tất nhiên có cả người Hải Dương mấy tuần qua đã vô cùng vất vả, những y bác sĩ là bạn bè, học viên cũ của Anh Ba làm việc không kể ngày đêm… với mục tiêu cao nhất là cứu thành phố an toàn trước dịch bệnh.
Không ai phân biệt vùng miền, không ai phân biệt giọng nói của nhau… vì chúng ta đều là người Việt Nam, máu chảy trong huyết quản là máu Việt Nam. Vì thế không có chuyện người Sài Gòn chảnh choẹ và khước từ sự trợ giúp của đồng bào mình.
Các em tình nguyện viên nếu có điều gì khiến anh chị phiền lòng, mong anh chị bảo ban, hướng dẫn hoặc khắt khe hơn là phản ảnh lại với cán bộ phụ trách đoàn để tìm hướng khắc phục. Quyết không cho sự tiêu cực lan rộng lúc này, lòng người chia ly thì còn nguy hiểm hơn dịch bệnh.
Anh chị địa phương thương các em tình nguyện viên, tạo điều kiện cho các em, giúp các em hoà nhịp chiến đấu là giúp người dân và chính quyền thành phố. Người Sài Gòn mãi không bao giờ quên những công lao dù thầm lặng của các anh, các chị trong suốt thời gian qua.
Mọi luận điệu chia rẽ vùng miền, phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc là vi phạm pháp luật, Anh Ba nhắc cho các cháu cào phím lưu ý đừng để sự việc đi quá xa.
Trong hoàn cảnh vô cùng nguy cấp này, dập dịch thành công là mệnh lệnh cao nhất, anh em có chút gì đó chưa hiểu nhau thì cùng ngồi lại giải bày, ai cũng mang tâm thế cao nhất là đưa đất nước sớm trở về những ngày bình thường mới. Giận dỗi, bực bội lúc này chỉ khiến mọi việc xấu hơn, khiến chúng ta xa nhau hơn mà thôi.
Ngừng chia sẻ những đoạn chat bị cắt ghép, những bình luận trôi nổi trên không gian mạng có nội dung chửi bới, chê bai, thậm chí là xúc phạm nhau… đó là điều văn minh nhất các anh chị chơi Facebook có thể làm được lúc này. Giận ở đâu thì làm hoà ở đó, sai ở đâu thì ta sửa ở đó… rồi cùng nhau chung sức vì mục tiêu chung của chiến dịch. Muốn đem lại bình yên cho người khác thì trước hết trong lòng mình phải bình yên… Cảm ơn tất cả mọi người.
Bàn tay Sài Gòn lần này hiếm hoi nếu có ngửa ra thì nhất định chỉ để nhận lấy những chân thành…
(Copy)
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Facebook 的最讚貼文
[#Tham_khảo]
"ĐI TU" CÓ DỄ KHÔNG? 😊
Bài này hơi dài, cũng có thể không dành cho tất cả mọi người. Thôi, những ai hữu duyên tìm thấy chút gì ‘có liên quan’ đến mình thì chịu khó đọc chút héng 😊
Đêm qua, cậu Admin trong team nhắc mình phản hồi lời hỏi xin ý kiến từ một bạn tu sĩ trẻ. Mà cũng lạ, mấy tháng nay, hữu duyên sao mà có không ít những người trẻ gửi tin vào trang, hỏi thăm và xin ý kiến mình có liên quan đến việc… đi tu. Có người đang chuẩn bị bước vào đường tu, có vài người đã vào được vài tháng, có khi vài năm và gặp nhiều chướng ngại, đang khá khổ sở. Có người đã xin vào tu mà không được nhận…
Mình ngẫm nghĩ. Có thể là vì mình sống cũng được khá lâu lâu ngoài đời, rồi cũng may hữu duyên được đứng trước cửa đạo môn mà quan sát được một ít đời sống bên trong cửa Phật, nên mọi người tín nhiệm, mà hỏi thăm chăng.
Mình không dám lấy tư cách gì để khuyên lại các bạn, chỉ xin cho phép dùng một số cảm nhận của mình đưa ra vài phân tích và tổng hợp, các bạn nào đã hỏi ý kiến mình xin xem đây là ý để cân nhắc thêm. Bạn nào chưa hỏi mình mà trong bụng cũng đâu đó có vài ý tương tự, thì tham khảo nhen.
Trong gia đình bên ngoại mình, có một vị Sư Ông – là ông cố rất xa của mẹ mình. Sư Ông sống đến hơn 110 tuổi, nên khi mình còn nhỏ, cũng có chút khái niệm và nghe ngoại và mẹ nhắc đến, tuy ký ức không lưu giữ lại chút gì hình ảnh của ông hết. Sau mình lớn lên một chút, trong nhà lại có thêm một nhân vật gần gũi hơn: người chị con cậu Hai ruột của mình cũng xuất gia khi chị đâu mới trên dưới 20. Lúc đó mình khá ngạc nhiên, nghĩ ủa sao mà chỉ bất đắc chí quá vậy, chắc buồn phiền gì dữ lắm nè, mới trốn đời vào chùa luôn như vậy (^^)
Thật ra, chắc không phải mình mình có suy nghĩ… ấu trĩ như vậy, hồi đó. Thậm chí tới ngay cả bây giờ, vẫn có không ít người trong xã hội nhìn về những người tu theo đạo Phật như những người buồn đời, bế tắc, mượn cửa chùa làm nơi giải thoát. Trách làm sao được, ấn tượng từ vở cải lương Lan và Điệp nó mạnh mẽ và sống động thế kia mà!
Cũng chính vì ấn tượng sai lầm này, dẫn đến hai khuynh hướng:
_ Những người bên ngoài dễ có cái nhìn không mấy tích cực về những người “đang yên đang lành bỗng phát nguyện xuất gia”, ngẫm “chắc họ có gì sầu khổ trong lòng mà không nói”, rồi sanh ra tò mò, theo dõi người nọ, coi… có tu nổi lâu dài không.
_ Những người đang sống bình thường trong xã hội, mỗi lần gặp chuyện gì quá đau buồn, bế tắc, không còn lối thoát, bèn nghĩ đến… đi vào chùa tu thiệt!
Nói đâu xa xôi, trong hơn 2.000 bạn học viên khắp các độ tuổi trong các khóa Quản trị cuộc sống qua Nhân số học của nhà MayQ tụi mình, có phải đến vài chục bạn khai trong tờ thông tin đầu vào, là “đã từng nghĩ đến chuyện đi tu”. Một cô chịu khổ từ nhỏ đến lớn, bị cha mẹ ghét bỏ hất hủi, tới lớn lấy chồng gặp chồng tệ bạc, cũng bèn vào chùa xin tu..., bị vị sư cô trong chùa… kêu về đi, trả hết nợ đời đi rồi lúc đó có muốn thì trở vào. Một anh cũng học tới hết cấp độ 4 kể, duyên đưa anh tới lớp này là ngày anh từ chỗ một đại gia cỡ bự bỗng chốc rơi xuống trắng tay, mất hết tất cả, vợ con trục trặc, trong ngoài rối ren. Anh đi cà phê để từ giã người em mến thương, đặng sáng mai trốn đi tu (^^), thì được cô này… xin tờ giấy từ em phục vụ, xin ngày tháng năm sinh anh, hí hoáy vạch vẽ, cộng tính một hồi… rồi phán: “Anh mà đi tu gì. Đi gặp gấp chị Quỳnh Hương đi!”
Mình mỗi lần nghe các câu chuyện trên xong, cũng thở dài, Mọi người ơi, bộ tưởng “đi tu” dễ lắm ha?!!! 😅😅😅
Cái dở của mình – nhìn một mặt nào đó, cũng là cái may chăng, là mình tuy được ở gần đạo Phật từ rất sớm, nhưng cái tính bướng bỉnh của mình đã không cho mình được nhúng vào môi trường Phật đạo từ sớm. Mãi cho đến bước qua nửa sau của đời người, bị đời quăng lên quật xuống, lại hữu duyên trải qua vài chuyện… kỳ lạ, ‘không tin không được’, về sự nhiệm màu vi diệu của Phật pháp, niềm tin kiên cố rồi, mới quay lại ngẫm nghĩ kỹ hơn về các yếu tố liên quan trong lòng Phật đạo, thì mới nhận ra một số điều, khá khách quan.
1️⃣/ Mình nhận ra, trong Phật môn có vô cùng nhiều các vị chân tu, và họ đã dành thời gian không phải là vài năm, mà là hàng vài chục năm tu tập. Và, tu vi của họ cũng theo mức độ miên mật tu tập đó mà tăng rất cao, đạo Phật gọi là ‘đạo lực’.
Vậy, để có ‘đạo lực’ cao như thế, có dễ không? Chắc không cần mình phân tích, bạn cũng có thể tự trả lời: Không hề dễ. Sống bình thường ở đời, nội việc giữ cho mình không nghiêng ngả giữa sóng đời ngả nghiêng đã là điều không dễ dàng, huống hồ giữ mình một đường đi lên cho thẳng trong con đường đạo. Vì vậy, những người tu gặp vô số thử thách lớn và nhỏ, từ đời sống tu hành đến các mối quan hệ vốn vô cùng tinh tế và phức tạp, rồi chiến thắng cái sự ‘thèm trở lại sống đời bình thường’ của bản thân… Những người đã lớn mới bắt đầu suy nghĩ bước chân vào đường tu vui lòng cân nhắc trước tất cả những khả năng này, để nghiêm túc xem mình có trụ nổi những thử thách này không.
Mình biết một vị ni sư thật đáng kính, năm nay 63-64 tuổi, mắt vẫn sáng trưng, giọng vẫn vang sang sảng, làn da vẫn ửng sáng của người trẻ trung khỏe mạnh, và đặc biệt, ở cô có một khả năng nhìn ra được những căn nguyên làm cho một người khổ, và qua đó, chỉ con đường cho người ta tu tập thật sự hữu hiệu. Sư cô từ bé đã không ăn mặn được, và đến năm lên 10 tuổi, thì một mực trốn vào chùa để được tu, lý do hồn nhiên thời bấy giờ là “để có được thần thông mà trị tội hai vợ chồng ông bán vàng kế bên nhà bất hiếu với mẹ ổng!” Và dĩ nhiên, cô đã… sớm bị vỡ mộng, vì thần thông không thấy, mà đời sống tu hành cực khổ quá trời quá đất, gặp thêm quá nhiều thử thách, có lần cô suýt nữa tự tử vì quá thất vọng! Mình nghĩ trong lòng, nếu ngày đó, vị ni sư ấy để cho những đau khổ, ngã lòng trước thực tế gian khó của chốn đạo môn làm cho chùng chân quay đầu, thì ngày nay đời có được một vị tu hành đầy uyên bác, giỏi giang, giúp đời quảng đại như vậy không?
Mình biết một vị chân tu đáng kính nữa, Đại lão Hòa thượng Thích Trí Quảng, năm nay đã 85 tuổi, từ 12 tuổi đã tự mình đi tìm chùa thích hợp để tu tập. Trải qua hơn 60 năm tuổi đạo chính thức, ở Ông toát ra một sức mạnh đặc biệt của trí huệ của người tu cao thâm, một loại thông tuệ, bản lĩnh, tĩnh tại, oai nghi mà khó người bình thường nào có được. Quan trọng hơn, ông dùng cái năng lực và trí tuệ ấy để độ đời không ngừng nghỉ, mà mình cũng là một trong những người may mắn có cái duyên được hưởng năng lượng từ ánh sáng trí huệ của ông, tuy chỉ là từ xa. Tuy chưa được diện kiến trực tiếp Hòa thượng lần nào, chỉ miệt mài nghe các bài pháp giảng và đọc các sách lược giải của ông, mà mình đã cảm thấy được ‘thông não’, được tạo động lực để hiểu thêm, thấu thêm biết bao nhiêu.
Kể ra những điều này để bạn biết, không dễ có được một người tu như vậy. Vậy mà, ‘người tu như vậy’ cũng đã từng trầy trật, vượt qua biết bao khó khăn, thử thách trong suốt nhiều năm tháng tu hành, đặc biệt là thời còn trẻ. Mình còn nhớ, Sư Ông kể nghe thiệt dễ thương (đúng từ Sư Ông hay dùng luôn nha!), là hồi trẻ Sư Ông nóng tính lắm, nên một trong những thử thách của Sư Ông là… nhịn không đánh lại bạn đồng tu. Điều này là cả một cố gắng lớn, đến nỗi Sư phụ của Sư Ông thời đó có lần phát hiện, tuy vị học trò này của ngài không có phản ứng lại các sự ‘chọc tức giận’, tuy vẫn đứng đó, mắt khép hờ ngoan thuận, nhưng mà… sao vành tai anh ta lại cứ đỏ ửng lên, và… mép môi anh ta giật giật. Nhìn vô vài ‘dấu hiệu’ đó là biết ‘anh này’ (tức Sư Ông hồi bấy giờ đó) vẫn chưa tu được phép Nhẫn, vẫn còn cố gắng để Nhịn, nha 😄
2️⃣/ Vậy khi xác định mình đã ‘có duyên’ với con đường xuất gia tu hành, hãy kiên định mà tiến.
Bạn ơi, nếu bạn đã hữu duyên đi vào đường tu hành xuất gia rồi, thì thử nhìn xung quanh, tìm những bậc chân tu có những quả vị tốt đẹp như trên vậy để mà làm hình mẫu, để mình tiếp tục cố gắng. Không phải dễ dàng để cho một người đi đến chỗ xuất gia được đâu. Theo mình quan sát được cho tới thời điểm này, phần lớn những ai đủ duyên xuất gia, thực sự họ là những người có căn cơ tu tập lâu dài lắm rồi, trải qua rất nhiều đời kiếp sống, mà giờ đây quay lại đời này, ở họ có một loại khát khao cháy bỏng là được tu tập, và chỉ có đời sống tu tập mới làm họ cảm thấy cuộc sống này được tròn đầy. Những người này thường có một loại hướng tu tập từ rất bé, mà gia đình nào hiểu được thì tạo điều kiện, còn không, thậm chí cấm đoán thì cũng tạo không ít khó khăn, cản trở. Tuy nhiên, nếu nó đã ‘thiên hướng’ để nhất thiết cần tiếp nối, thì chắc chắn kiểu gì những vị này họ cũng sẽ chạm được ước mơ của họ thôi. Không có phiền muộn, thất tình gì hết, cũng không có thất bại, bế tắc gì luôn. Họ đơn giản chỉ quay lại đời này để tiếp tục tu tập và tinh tấn, và khi hiểu được điều này, người ngoài nên trân trọng ước nguyện của họ, còn bản thân là người trong cuộc, tự thân họ sẽ có một loại định lực để vượt qua được tất cả những thử thách, chướng ngại lớn nhỏ, qua đó đạo lực họ dày dần, năng lượng độ mình, độ đời cũng sẽ từ đó mà tăng dần qua những năm tháng tu hành miên mật. Và nhớ, là chỉ thông qua tu hành miên mật, hàng ngày, hàng giờ, mà đạo lực họ mới thêm cao dày. Vì vậy, những bạn tu hành mới bước vào đường tu, thay vì để lòng mình chùng lại, đau khổ hay bế tắc loay hoay, xin hãy dành thời gian đó cho việc đẩy mạnh tu tập. Trong môi trường tu tập chuyên biệt như chốn đạo môn, bất cứ việc vì bạn làm cũng sẽ là pháp tu hết: nấu bữa, rửa chén, lau chùa, quét lá…, thậm chí dọn vệ sinh nhà xí cũng là một công việc vô cùng cao đẹp, tẩy đi vô cùng nhiều nghiệp xấu và tạo ra được vô cùng nhiều phước báu nha! Sau đó, một thời lạy Phật cho tâm ta xả đi phiền muộn, nếu lạy xong chưa hết phiền muộn, hãy… tiếp tục lạy tiếp, nha. Giao trọn mình cho Phật, đặt hết niềm tin vào Phật, vào dưới sự gia bị của Phật, của Chư Bồ Tát Thánh Hiền, bạn sẽ thấy bạn được an ủi, động viên, khích lệ thêm nhiều lắm đó! 🤗
Việc đọc kinh kệ và tìm hiểu ý nghĩa của kinh cũng là việc vô cùng hay ho. Tùy theo thiên hướng của bạn hợp với nhánh nào của Phật pháp, bạn hãy mạnh dạn nhấn mình sâu vào đó. Cái này quan trọng nè, cũng đồng thời là Phật giáo thôi, nhưng như Đức Phật từng dạy, Ngài có tới 84.000 pháp môn để phù hợp độ cho tất cả phiền não của tất cả chúng sanh, vì vậy, hãy cứ bình tĩnh thử mình trong nhiều pháp môn khác nhau: tu Thiền tông (phần lớn chỉ thiền, không hoặc ít đọc kinh kệ), Tịnh độ tông (chủ trương niệm Phật là chính), hoặc chia theo kiểu khác, là Nam truyền/Nam tông (gần giống Phật giáo Nguyên thủy, vốn tin chỉ vào Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tồn tại thật sự trong lịch sử); Bắc tông/Bắc truyền (vốn tin vào Đức Phật thường hằng, luôn tồn tại, mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là một hiện thân của Ngài ở cõi Ta bà này để giáo hóa độ chúng sanh; tin vào Chư Phật mười phương, Chư Bồ tát, Chư Hiền Thánh Tăng…), Mật Tông (cũng là một nhánh của Phật giáo Đại thừa, phát triển vùng Hymalaya, có hệ thống nhận diện qua các tôn tượng khác biệt và đi kèm các câu chú (Mantra), các Pháp khí…) Tất cả các pháp môn này đều có tồn tại trong các ngôi chùa lớn nhỏ ở các tỉnh thành trong cả nước mình. Bạn đắm mình trong môi trường pháp môn nào mà tự nhiên bạn cảm thấy an lạc, thư thái, nhẹ nhàng; trái tim bạn như được thả lỏng, đôi khi xúc động đến trào nước mắt, nghe bản kinh lời tụng như được ‘Về nhà’…, thì nhiều khả năng những đời trước đây bạn đã từng tu tập trong môi trường pháp môn đó. Vậy giờ đây, mạnh dạn tiến, và kiên định vượt qua các thử thách, để từng bước chạm tới ‘Nhà’ thật sự của bạn, nằm thẳm sâu trong con người bạn, bạn nhé! Các trở ngại ấy cũng đều là những ‘đề bài’ dễ và khó nhằm thử thách con người kiên gan có đi đến cùng cho hạnh nguyện tu hành của bạn không, suy cho cùng, cũng là những ‘pháp tu’ của bạn, bạn nha! Có bùn mới có sen, có phiền não mới có cái cho mình hóa giải, để chuyển hóa thành bồ đề, của sự giải thoát, của sự giác ngộ, của sự ‘chân thật chạm đến bờ bên kia’, bạn cố gắng nhé! 🤗
Và ý này sẽ tạo động lực cho bạn nha: tới thời điểm này, mình đã nhìn ra rằng, miễn là ta chịu khó tu tập miên mật, với đức tin cao độ và niềm tin trọn vẹn, tâm bất thối chuyển, dần ta sẽ đạt được một số những sự tinh tấn nhất định. Sự tinh tấn này lớn hay nhỏ tùy theo sự chủ động gắng sức tu tập của bạn, niềm tin kiên cố và tâm bất thối chuyển của bạn, héng!
3️⃣/ Nếu nhắm thấy mình không thể, tốt nhất nên tu tập tại nhà.
Tuy vậy, có một sự thật rõ ràng là không phải ai cũng có thể xuất gia. Còn nhớ hồi Đức Phật còn tại thế, không phải ai đến xin gia nhập tăng đoàn Ngài cũng đồng ý. Vì đã chứng đắc, thông suốt mọi điều, nên nhìn một người, Ngài có thể quán nhân duyên để xem người ấy có căn cơ tu tập không, có khả năng đi tới tận cùng của con đường giải thoát hay không. Bây giờ chúng ta không có được con mắt huệ của Phật, tuy vậy, hãy dùng trực giác của mình, đừng chỉ vì một chút ‘nổi hứng’, được truyền cảm hứng bởi một nhân vật nào đó quá vĩ đại rồi mình đi theo, hoặc đừng chỉ vì một chút khổ sở, mà mình muốn trốn vào đó.
Hòa thượng Trí Quảng có dạy trong một bài pháp giảng: trong đạo môn có hai loại người tu:
_ Một là tu với Hảo tâm
_ Một là tu với Khổ tâm.
🪢 Hảo tâm chính là những người chân chính có căn cơ tu tập lâu nhiều đời nhiều kiếp mà mình đã đề cập ở trên, cho nên động cơ họ tìm đến Phật môn – cho dẫu ban đầu có là gì đi nữa, nó vẫn là tiền đề để tạo duyên mở ra con đường tu tập miên mật dài về sau này.
🪢 Khổ tâm chính là những người tu theo ảnh hưởng của “Lan và Điệp”, đinh ninh chốn Phật môn là chỗ cứu mình ra khỏi những nỗi khổ tâm thường trực đó. Để rồi đi vào mới thấy, ở ngay trong đó nỗi khổ đang có không giảm, mà khổ mới lại tăng, do cực khổ quá, rồi thêm nhiều mối quan hệ mới cần phải thích nghi…, thế là khổ càng thêm khổ!
Thầy nói, chốn tu hành nào chủ yếu nhiều người tu từ Hảo tâm, thì chốn ấy năng lượng dạt dào, không chỉ Phật tử tại nơi đó được nhờ, mà cộng đồng quanh đó cũng sẽ ngày càng vui vẻ, an yên, phát đạt. Và ngược lại, chốn nào nhiều người tu từ Khổ tâm, chỗ ấy ngày càng tối, càng lụn bại.
Nhìn rộng ra một đất nước, nếu chốn tu hành càng ngày càng có nhiều người phát tâm xuất gia tu hành từ Hảo tâm, là một phước báo lớn cho đất nước. Năng lực tu hành miên mật của người tu chuyên tâm, không vướng bận việc trần, sẽ cao gấp nhiều lần so với người bình thường. Một trường năng lượng đặc biệt toàn những người tu miên mật như vậy, sẽ tạo nên một loại ‘kết giới’ vững chắc, che chở cho cả vùng, cả đất nước.
Chính vì vậy, mình tự nhìn cho kỹ, nếu mình không phải thật đi tu bằng Hảo tâm, và cũng không có được sự kiên định lâu dài để tồn tại được qua những thử thách nghiêm ngặt chốt tu hành, tốt nhất xin hãy sống cuộc đời ‘tốt đời đẹp đạo’ ngay tại môi trường sống tự nhiên của mình! Về điểm này, thì khuyến khích diện rộng, không giới hạn ai, càng nhiều người chung tay tu tập kiểu này, đời sống chung càng ngày càng tốt đẹp!
🌻🌻🌻 “Tu tập tại môi trường mình sống” là sao nè:
_ Cứ làm thật tốt những gì mình đang làm, với tâm rộng mở, hết lòng, không tính toán.
_ Buông càng nhiều những tâm sân si, đố kị, hờn ghen ghét giận ai đó, hoặc những ai đó, chọc tức mình hay không chọc tức mình 😃
_ Thường xuyên quan sát và kiểm tra mọi ý nghĩ, lời nói, hành động của bản thân. Hễ lúc nào dợm đưa ra lời nói, ý nghĩ, hành động nào có khả năng “bị văng phước, tạo nghiệp”, thì phải thắng lại ngay! Thắng khó quá thì đi kiếm cái góc vắng nào đó, thực hành hít thở sâu 5 hơi, sau đó đi kiếm ly nước mát uống, đi kiếm cành hoa xinh mà ngắm, đi kiếm cục cưng cưng mà ôm (là vợ/chồng/con/người yêu/bạn thân/chó mèo thú nuôi cưng… cũng đều tốt hết nha!), đi kiếm mặt trời mà sưởi, đi kiếm giường êm êm mà nằm sải lay, hihi… Miễn sao sau đó, cái ý nghĩ, lời nói, hành động đó tan biến trong không gian, là xong nha!
_ Biết đủ là đủ. Kiểm soát, thu nhỏ nhỏ lại những ước vọng của mình, từ các món vật chất tới các thèm ước về tinh thần. Vui với cái gì đang có, điểm lại, cũng nhiều nhen!
_ Nhất định không được hại người nào. Người nào hại mình thì mình mỉm cười nhẹ, nói “Rồi, tôi trả nợ cho bạn xong rồi đó nhe”, xong rồi bỏ. Mỗi ngày cố gắng thu nhỏ phạm vi tổn hại đến muôn loài, trong khả năng có thể.
_ Tìm được một pháp môn phù hợp (theo dõi cách ‘dò ra pháp môn phù hợp’ mình đã chia sẻ ở trên), và thực hành đều đặn mỗi ngày những gì pháp môn ấy dạy. Đọc những bài kinh kệ thiện lành (tác động vi diệu của những bài kinh kệ, mình có nói qua nhiều lần rồi ha); lạy Phật để kết nối tâm mình với tâm Phật, không ngừng sám hối những việc mình đã có thể đã làm từ vô lượng kiếp; thiền tập hàng ngày để thanh tịnh hóa những phiền não, phát sinh trí huệ. Tác dụng lợi lạc của việc thiền tập mỗi ngày, mình cũng vừa có phần chia sẻ trên Youtube nha.
_ Giữ sức khỏe bằng các phương pháp thể dục thể thao mình yêu thích. Hễ có duyên nữa thì tập thêm Yoga, Khí công, tập thêm các phương pháp thở có ý thức…
_ Với người đang làm ăn kinh doanh: cứ làm, kiếm những đồng tiền lương thiện từ những gì là thế mạnh của mình, cũng dựa trên nguyên tắc: cái gì ‘tốt đời đẹp đạo’, vừa giúp cho đời sống ngày càng tốt đẹp hơn vừa giúp cho việc kinh doanh phát triển hơn, là mình cứ mạnh dạn làm. Xong lấy tiền thu được chia một phần cho các hoạt động ‘tốt đời đẹp đạo’ khác: cúng dường cho những Phật sự mình thấy ý nghĩa và cần thiết, giúp người giúp đời đúng chỗ, tự đầu tư cho các hoạt động mở trí cho bản thân mình…
_ Và cuối cùng: luôn sống với tình thương yêu không phân biệt, hướng về sự tử tế, tích cực, thiện lành.
Nhiêu đó cũng đủ đẹp rồi ha 🤗 Mà, bạn nào chịu khó đọc tới những cái gạch đầu dòng ở phần cuối cùng này có thấy, rất nhiều người trong đời thường tụi mình cũng có thể làm được mà, phải không? Vậy thì, ai ở đâu cứ ở yên đó, ráng phấn đấu mỗi ngày làm tốt hơn lên mấy cái ‘gạch đầu dòng’ đó thôi là cũng đủ đẹp rồi. Còn ai đã ở trong chốn đạo môn rồi, cân nhắc kỹ trước khi thối-chuyển.
Gửi niệm lành cho tất cả 🙏🏻
(21.5.2021 – QH)
🌿🌿🌿🌿🌿
1* Nói tới đây mới nhớ, thời gian đầu mình chia sẻ Nhân số học trên Youtube, có nhiều người mẹ trẻ, người bà… hớt hơ hớt hải nhắn cầu cứu mình: “QH ơi, tui coi trong biểu đồ của con/cháu tui có quá trời nhiều số 2, số 11, số 7... Vậy là tui phải cho nó đi tu mới đỡ khổ hả?” Trời ơi, nhắc lại câu ngay trên đầu đó, bộ đường tu dễ đi lắm ha! Và nên nhớ, chuyện một con người có xuất gia tu tập chuyên biệt hay không, không ai quyết định thay ai được, mà phải để cho chính ‘đương sự’ lớn khôn rồi đương sự tự quyết, nha! Còn trong lúc này, có làm gì được cho con cháu mình, chỉ cần tạo cho con một môi trường thiện lành đẹp đẽ, như trong mục số 3 là đủ, héng 🤗
2* Những bạn nào đã đi vào đường tu tập mà giờ đây nghe mình không yên, khổ sở, lời khuyên chân thành của mình là bạn hãy tìm các bài pháp giảng của Hòa thượng Trí Quảng mà nghe hàng ngày luôn đi. Không phải là những clip mà các trang mạng trích ra rồi gắn tít cho kêu trên Youtube đâu, đó cũng hay nhưng là các nội dung nhẹ nhàng, hướng tới Phật tử phổ thông. Bạn nên vào hẳn trang web của Chùa Huê Nghiêm: http://chuahuenghiem.net/phap-thoai/#title rồi vào đó tìm những bài pháp toại Sư Ông dành cho các sinh viên tăng ni sư tại Viện Đại học Phật giáo, hoặc tại các trường hạ… Không có gắn tựa rõ nên lục hơi khó, thôi có thể nghe hết, từ từ cũng tới ha 😊 Bạn sẽ học được vô vàn kinh nghiệm tu tập của Sư Ông và các cao nhân khác qua lời kể của Ông, bạn sẽ vạch ra được lộ trình bạn cần tu, bao lâu, miên mật thế nào… Và quan trọng không kém, bạn hưởng được năng lượng an lạc, giải thoát từ Sư Ông, chỉ qua giọng của Sư Ông thôi. Ai ở gần chịu khó chạy thẳng qua Chùa Huê Nghiêm thỉnh 2 thẻ nhớ (mỗi thẻ 500 bài pháp giảng, giá chỉ 100.000đồng), về đặt mua thêm máy nghe kinh trên Tiki (cũng rẻ, vài trăm thôi) và nghe trong lúc thêu thùa, may vá, làm đồ ăn, làm vườn… cũng vô cùng tuyệt vời nha! Chúc các bạn sớm định được tâm và tinh tấn không ngừng, nhé! 💚💚💚
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 ĐỨC PHÚC OFFICIAL Youtube 的最佳解答
XUÂN NÀY CON SẼ VỀ - ĐỨC PHÚC ft. LĂNG LD | OFFICIAL MUSIC VIDEO
Dù khó khăn mấy cũng qua... Mong Tết bình AN sẽ về đến mọi nhà. Đó chính là ước mong từ Đức Phúc và Lăng LD gửi gắm cùng món quà âm nhạc ngày xuân này.
#DucPhuc #LangLD #XNCSV
Bài hát Xuân Này Con Sẽ Về
Ca Sĩ : Đức Phúc
Rapper: Lăng LD
Sáng Tác: Huỳnh Hiền Năng & True Sound Team
Đạo Diễn: Đinh Hà Uyên Thư
——————————————
LYRICS
[Verse 1]
Mẹ ơi có nhớ cái năm đó không?
Chẳng biết lúc đấy nghĩ gì trong lòng
Mà đi nói ra, mùa xuân này con muốn tăng ca
Nên con sẽ không về nhà
[Pre-Chorus 1]
Để khi tiếng pháo hoa nổ vang đầy trời
Tự nhiên nước mắt con rơi
Rồi mai này về mới biết là
Ở quê mẹ buồn đâu khác gì
Ôi nhớ lại sao mà lâm ly
[Chorus]
Xuân này con sẽ về
Nhất định con sẽ về
Khó khăn mấy cũng về
Mẹ đừng lắng lo mẹ nhe
Mẹ khoan đừng phơi củ kiệu
Khoan dọn lau mái nhà
Nhất định con sẽ về
Chờ con về chung tay với mẹ nhe
[Pre-Chorus 2]
Để mai đây lớn lên bước ra ngoài đời
Tự nhiên nhớ đến rụng rời
Rồi cứ tựa như một thói quen
Khi mai đào nở trên lối quen
Lòng con nôn nao niềm thương mến
[Chorus 2]
[Rap]
Ta chờ thành công chạm vào tay
Cả năm ròng bươn chải đất khách, bất chấp
Tha phương cầu thực phụ giúp gia đình
Dù kiến thức mình đổi lại đồng lương rất thấp
Thiếu hụt trăm đường, thui thủi một mình lẻ loi
Ta tự làm chủ chính mình, còn với người đời là kẻ tớ kẻ tôi
Đôi chân đi không nhớ đường về sẽ bẩn hơn chân dính sình
Bữa cơm đầu xuân mẹ nấu, mong cho con một năm ấm no
Để những ngày sau khi con xa nhà, ăn uống tạm bợ nên mẹ rất lo
Xuân đến con lớn thêm tuổi, mái tóc mẹ bạc thêm một phần
Đôi tay cằn cỗi đã từng nuôi con khôn lớn
Về để còn cơ hội được mạnh dạn… hôn lên một lần...
Tết của mẹ chỉ đến, khi thấy con về tới nhà
Tạm khép lại hành trình, cả năm bận rộn nơi xa
Tết của mẹ chỉ đến, khi thấy con về tới nhà
Tạm khép lại hành trình, cả năm quần quật bôn ba
[Chorus 3]
[Outro]
Mang mùa xuân trở về
Chờ con về với mẹ nhe
Chờ con mang Tết về với mẹ
——————————————
CREDITS
MUSIC PRODUCTION:
Singers: Đức Phúc x Lăng LD
Songwriters: Huỳnh Hiền Năng x The Sound Team
Music Director: Đoàn Minh Vũ | Mix & Master: Nguyễn Minh Đạt
Recording Engineer: Lê Minh Hiếu
MV PRODUCTION:
Creative Agency: FasterChef | Production House: Plan A
Director: Đinh Hà Uyên Thư | Creative Director: Dominik Nghĩa Đỗ
Executive Producer: Angel Uyên Nguyễn
Producer: Ngân Nguyễn | Production Manager: Hậu Phan
Production Assistants: Trương Phương, Ngọc Tấn
Starring: Doãn Hoàng, Dư Ánh Hồng, Quốc Vũ
Assistant Director: Susan, Lưu Tín Xương, Anh Vũ
Director of Photography: Cường CU | Art Director: An Đỗ
Props Master: DSL | Art team by: DSL
Stylist: Thi Thi | Makeup Artist: Tú Trần team
Camera Operator: Mạnh Cao C.U | Focus: Ngọc Phương
Gaffer: Nguyễn Hoàng Huy | Rental House: HK
AC: Nguyễn Trương Thuỷ | DIT: Nguyễn Thanh Hoàng
Casting team: Amazing cast | Location Manager: Trần Minh Trí
Catering: Thuỳ Nguyễn
Visualizer: Nam Việt | Graphic Designer: Willy Yu & Touzu
POST PRODUCTION:
Offline Editor & Online: Minh Nhựt | Colorist: Dennis Võ
VFX: Đinh Thịnh, Thế Hùng, Phillee Huynh
Post Producer: Ngân Nguyễn, Hồng Trúc, Tố Châu
Technical Support: Kim Sơn, Hoàng Việt, Vũ Lộc
Voice Talent: Nghĩa Đỗ, Ngọc Tú
——————————————
Trân Trọng Cám Ơn:
Cám Ơn PEPSI Đã Đồng Hành Cùng ĐỨC PHÚC Trong Dự Án “Xuân Này Con Sẽ Về”
——————————————
Follow Đức Phúc tại :
YouTube : https://metub.net/ducphuc
Facebook: https://www.facebook.com/ola.nguyen.1
Fanpage: https://www.facebook.com/ducphuc.info/
Instagram: https://www.instagram.com/ngxducphuc_/
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 iHay TV Youtube 的最佳解答
#ihaytv #ihay_hhennie
Tối 25.7.2020, đám cưới Á hậu Thúy Vân và chồng đại gia đã diễn ra trong một khách sạn 5 sao tại TP.HCM.
Sau thời gian dài hẹn hò, Á hậu Thúy Vân và doanh nhân Nhật Vũ đã chính thức tổ chức lễ cưới tại một khách sạn sang trọng ngay tại Quận 1, TP.HCM.
Đây cũng là nơi mà trước đó Công Phượng đã đính hôn với bạn gái. Góp mặt trong ngày trọng đại của Thúy Vân là hàng loạt ‘chân dài’ đình đám của showbiz Việt như: Hoa hậu Hương Giang, Á hậu Hoàng Thùy, Hoa hậu Khánh Vân, Hoa hậu Tường Linh...
Là một trong những khách mời của lễ cưới, H’Hen Nie xuất hiện với mái tóc uốn xoăn cá tính. Tuy nhiên, do đến hơi muộn nên người đẹp có phần hối hả. Trong khi đó, Khánh Vân, Tam Triều Dâng, Khánh Ngân, diễn viên Anh Dũng, Hiếu Nguyễn... là những phù dâu, phù rể mà Thúy Vân lựa chọn trong ngày trọng đại của mình.
Được biết, lễ cưới chỉ có khoảng 250 khách mời. An ninh thắt chặt để đảm bảo sự riêng tư và truyền thông không được tác nghiệp.
------
Hãy đăng kí kênh iHay TV để cập nhật tin tức showbiz ngay hôm nay: http://popsww.com/ihayTV
------
Kênh iHay TV là kênh Youtube tổng hợp tin tức giải trí, đời sống của các diễn viên, ca sĩ, người mẫu, người nổi tiếng của showbiz Việt, cũng như cập nhật những bí mật showbiz, đời tư ngôi sao giải trí, câu chuyện văn hóa. Kênh iHay TV do Báo Thanh Niên quản lý.
Đăng ký kênh để được cập nhật thông tin mới nhất.
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 BEST COLLECTION - Tran Thanh Youtube 的最佳解答
#TranThanh #NALA #TranThanhBestCollection #VieNetwork
Người ta là ca sĩ, là vũ công chuyên nghiệp mà người ta còn trẻ nữa thì thử hỏi làm sao mà làm lại được?
♥ ???̂́? ???̀?? ???? ??????????: https://bom.to/2QoomF7 ♥
©️ Mọi nội dung thuộc quyền sở hữu của VieNetwork, đề nghị không được re-up dưới mọi hình thức.
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 Trong Hieu Official 的推薦與評價
Trọng Hiếu - Live Performances · Trọng Hiếu mang đàn tranh lên sân khấu chung kết Miss Earth Việt Nam 2023 cùng "Dare To be Diferent" · Trọng Hiếu Quyến Rũ Với " ... ... <看更多>
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 TRỌNG HIẾU TOẢ SÁNG VỚI CHẤT VIỆT NAM ... - YouTube 的推薦與評價
Hình ảnh ca sĩ Trọng Hiếu trong trang phục áo dài, đội nón lá khi giành vị trí thứ ba tại đêm chung kết cuộc thi Eurovision của Đức đã trở ... ... <看更多>
ca sĩ trọng hiếu mới nhất 在 MẶT TRỜI CỦA EM - Trọng Hiếu | EYE Contact LIVE - YouTube 的推薦與評價
3 ca sĩ trẻ được đông đảo khán giả yêu mến: Trọng Hiếu, Juky San và ... mới nhất và hay nhất nhé! YouTube: / foreststudioo More about ... ... <看更多>